Gửi đồ xong, Triệu Lan Hương sờ túi tiền xẹp lép của mình, vừa đau lòng lại có chút thỏa mãn.
Tuy rằng đã tiêu hết tiền, nhưng những đồ vật ấy không phải mua cho cô dùng, đợi bán hết đi sẽ thu lại rất nhiều lợi nhuận. Khi đó ví của cô có thể rủng rỉnh một chút, tuy bán lại những món đồ đắt tiền này có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng giá nhập hơi cao, người bình thường không thể làm được.
Đầu tiên là phải có thư mời đến thành phố S, sau đó phải có tiền để mua hàng hóa, thỏa mãn xong hai điều kiện này còn cần phải chuẩn bị đầy đủ phiếu công nghiệp, ngoài ra còn có các loại phiếu định mức khác nữa. Cuối cùng là, khi mang nhiều sản phẩm công nghiệp quý giá lên xe lửa, có khả năng còn bị công an bắt lại.
Vì vậy nhà buôn hoặc là có con đường vận chuyển riêng, hoặc là gửi qua đường bưu điện, Triệu Lan Hương chỉ gửi bưu điện hai món hàng, kiếm chút tiền lẻ, miễn cưỡng nằm trong phạm vi hợp lý, nhân viên bưu điện cũng sẽ không nghi ngờ cô. Nếu là người kinh doanh lớn như Lý Trung, chỉ sợ đi một chuyến cũng lo lắng hãi hùng.
Triệu Lan Hương nhếch môi, tâm trạng không tệ đi tới chợ đen một chuyến, mua năm cân bột mì. Cuối thu mát mẻ, đúng là mùa cua ở thành phố S. Gạch cua béo chảy mỡ, lúc này cuachính là thực phẩm rẻ tiền ở thành phố S.
Có một câu nói đại khái có thể hình dung ra địa vị bấp bênh của con cua lúc này: Dân nghèo khổ than không có cơm ăn, bất đắc dĩ phải gặm cua trừ bữa.
Cho đến bây giờ địa vị của nó vẫn chưa bị dao động.
Tuy rằng thời điểm nóng nực nhất đã qua, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến sự yêu thích của Triệu Lan Hương đối với cua. Cô từng bị cung hàn, trở thành bệnh lâu năm không hết, kiếp trước lão chồng già nhà cô không cho cô ăn đồ có tính hàn, lần này tới đây cô nhất định phải ăn uống no nê.
Cô dứt khoát chọn năm con cua lớn, lật phần bụng trắng của nó ra để tìm ra cua cái. Những người có kinh nghiệm chỉ cần sờ qua mai cua đã có thể phân biệt được con nào vừa béo vừa nhiều gạch.
Cô thanh toán một mao tiền, rồi xách hai cân cua về, ngay cả phiếu cũng không cần.
Cô mượn nhà bếp của khách sạn, dùng chày cán bột, nhào bột mì thượng đẳng, định làm một ít bánh bao súp cua. Ở nơi thời tiết se lạnh thế này, ăn bánh bao nóng hổi là tuyệt nhất.
Cô bắt một con gà mái già về nấu một nồi canh gà đông lạnh, bánh bao súp cua cùng với canh gà già sẽ làm nước dùng ngon hơn.
Chỉ mới nấu nồi canh gà già đông lạnh thôi, người đi dưới phố đã có thể ngửi thấy hương vị. Thi thoảng có người còn dừng chân bên đường nhìn ngó khắp nơi, không biết mùi hương từ tiệm cơm nào bay ra.
Nhân của bánh bao súp cua phải dùng thịt và gạch cua để làm, Triệu Lan Hương làm sạch cua rồi cho vào vỉ hấp. Năm ống than đá cháy rất mạnh, nước sôi lăn tăn, Triệu Lan Hương lấy cua đã hấp hồng ra khỏi lồng hấp, cắt mai ra, thịt cua trắng như tuyết mềm mại chảy ra nước, Triệu Lan Hương tham ăn xé một miếng bỏ vào miệng, thịt ngon mềm có độ đàn hồi, vừa béo ngậy vừa ngọt lành.
Cô bắc nồi lên bếp bỏ thịt cua và gạch cua vào xào cho chảy mỡ.
Triệu Lan Hương dùng khối băng làm canh gà đông lạnh, chờ xào thịt cua xong, vỏ cũng đã nặn sẵn, canh đông lạnh cũng đã thành hình.
Mỗi chiếc bánh bao đều được cô cẩn thận xoa hai mươi hai nếp gấp, lớp vỏ ở giữa dày còn bên mép mỏng, sợ nhất chính là lớp vỏ bị vỡ làm súp chảy ra ngoài. Bốn cái bánh bao lớn hấp trong một lồng, dùng lửa nhỏ chậm rãi hấp chín.
Chờ đến buổi tối khi Hạ Tùng Bách đòi nợ trở về, Triệu Lan Hương đã làm xong bánh bao súp cua.
Loại bánh bao này, nước canh bên trong có thể đựng được nửa bát con, cắm ống hút vào có thể uống no một bụng nước canh tươi ngon.
Triệu Lan Hương dùng một cái đĩa đựng bánh bao canh, đẩy tới trước mặt người đàn ông, đây là lần đầu tiên Hạ Tùng Bách nhìn thấy bánh bao to như vậy. Bụng chiếc bánh bao phì ra, giống như bụng bà bầu. Mập mạp đáng yêu, vỏ bọc bên ngoài lộ ra chút màu nâu của nước canh, mùi thơm khiến người ta đói không chịu nổi.
Triệu Lan Hương ấn anh ngồi xuống ghế, ghé vào vai anh nói: “Đêm nay ăn bánh bao nhé, đây chính là món ngon đặc biệt của thành phố S, đảm bảo anh ăn một lần còn muốn lần hai, em cố ý học bạn mình đấy.”
Hạ Tùng Bách mang theo một thân khí lạnh trở về, đột nhiên đầu vai chạm phải thân thể mềm mại ấm áp, khiến cả người anh nóng lên.
Anh ho khan một tiếng, yết hầu có chút ngứa ngáy.
“Được rồi, anh ngồi xuống, ăn đi.”
Suốt mấy ngày nay anh đều không ăn cơm tử tế, tất cả thời gian đều tập trungtrên người “Con rùa già” kia..
Triệu Lan Hương đưa ống hút cho anh, còn ống của mình vẫn đang cắm vào bánh bao, đôi môi phấn nộn mút vài cái, uống một ngụm canh.
“Đòi nợ sao rồi?”
Hạ Tùng Bách vẫn cha ăn, giọng nói khàn khàn của đàn ông đang trong thời kì vỡ giọng, xen lẫn ý cười nhẹ nhàng, khẽ nói: “Đòi được rồi.”
“Ngày mai anh sẽ đưa em đi dạo, ngày kia chúng ta quay về.”
Anh còn muốn nói tiếp, nhưng môi vừa chạm bánh bao cua, bao nhiều lời lẽ đều nghẹn lại trong cổ họng.
Một mùi thơm ngon cực hạn truyền tới từ đầu lưỡi, xông thẳng lên đầu, nước canh đậm đà hòa quyện với vị thanh của nước luộc gà trộn lẫn thịt cua tươi ngon , cướp lấy vị giác của anh. Anh nhồm nhoàm nhai nuốt, chỉ một lát trên trán đã chảy đầy mồ hôi, cái lạnh bên ngoài lập tức bị bánh bao nóng hầm hập xua tan.
Cả người ấm lên, anh dùng chiếc đũa nhấc gắp một đầu bánh bao, bỏ vào miệng. Vỏ bánh bao ngọt dẻo mang theo vị dai, cùng với nước canh thơm nồng, mới hai ba miếng đã lộ ra nhân bánh bên trong.
Thịt cua trắng tuyết thấm nước canh biến thành màu nâu thẫm, hương vị càng ngon hơn, Triệu Lan Hương không hề băm nát thịt cua, rất tươi và mềm, thi thoảng Hạ Tùng Bách còn ăn phải gạch cua béo ngậy, khiến anh cảm giác như không phải mình đang ăn thịt.
Hạ Tùng Bách đáng thương trước giờ chưa từng ăn cua, cua nhỏ ở mương còn chưa đủ nhét kẽ răng, chưa bao giờ được ăn cua vừa ngon vừa rẻ thế này. Anh cắn một miếng, sau đó liền hỏi: “Đây là thứ gì?”
Triệu Lan Hương nhìn anh ăn đến đổ mồ hôi, đưa khăn cho anh lau, lại nhìn thấy hai tay anh đều cầm bánh bao, thì tự mình lau cho anh.
Cô cười, nụ cười như những ngôi sao sáng chói trên trời, khi nheo mắt lại có vẻ dịu dàng thâm tình.
“Cua, cũng không phải món quý giá gì, ăn ngon không?”
Hạ Tùng Bách gật đầu. Anh không giỏi biêủ đạt cảm xúc của mình, chỉ biết dùng hành động để thể hiện sự yêu thích với bánh bao súp cua.
Thấy dáng vẻ thích thú khi nhai thịt cua của anh, Triệu Lan Hương có chút giật mình.
Lão chồng già kiếp trước cho tới khi chết vẫn chưa từng ăn miếng thịt cua nào, anh còn tỏ thái độ rằng mình không thích mùi tanh của cua, cũng không thích ăn hải sản.
Nào ngờ... Hạ Tùng Bách lại thích, rất thích. Anh vui vẻ giống như con chó nhỏ đang gặm xương, đôi mắt sáng như mắt sói tập trung thưởng thức miếng thịt tươi ngon.
Cô mang tâm trạng phức tạp ngồi xuống cạnh bàn, “chân tướng” tới muộn hai mươi năm, khiến hốc mắt cô có chút chua xót.
“Ăn đi, sao anh không ăn nữa?”
Hạ Tùng Bách thấy cô cứ nhìn anh chằm chằm như vậy, không khỏi dừng lại, khuôn mặt bị nhìn chằm chằm có chút lúng túng.
Triệu Lan Hương không nhịn được hít mũi một cái: “Em no rồi, trong nồi còn ít thịt gà, anh ăn chút đi.”
Hạ Tùng Bách sờ đầu, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Anh nhìn cô giống như hoài niệm, như chìm đắm trong quá khứ, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, lại giống như xuyên qua anh để nhìn một người khác.
Loại cảm giác này khiến anh cảm thấy không thoải mái, cũng có chút kinh ngạc.
Anh trầm mặc nhìn cô không lên tiếng, động tác ăn vô cùng thong dong và yên tĩnh.
Anh ăn xong hai cái bánh bao lớn,uống một bát súp gà, cái bụng đang đói cồn cào lập tức được xoa dịu. Sau khi ăn xong, anh thu dọn chén đĩa, rửa nồi xong rồi trả lại chén đĩa cho khách sạn.
Hạ Tùng Bách sờ đầu cô nói: “Anh về phòng đây.”
Triệu Lan Hương kéo tay anh lại, hôn một cái.
“Ngày mai anh đi với em một chuyến, sắp xếp thời gian rảnh nhé, nhớ mặc bộ quần áo mới đó.”
Đôi môi ấm áp của cô gái chạm vào giữa lòng bàn tay thô ráp của anh, Hạ Tùng Bách không kịp đề phòng lập tức chấn động, bàn tay run rẩy rụt về. Anh cười lộ ra hàm răng trắng tinh, nghi hoặc hỏi: “Việc gì?”
Triệu Lan Hương không nói gì.
Cô nàng này còn thần bí như thế.
Có điều Hạ Tùng Bách vẫn nghiêm túc nhìn cô, hầu kết lên xuống, nói: “Được.”
“Chuyện gì cũng nghe theo em có được không.”