Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 87 - Chương 87. Chụp Ảnh

Chương 87. Chụp ảnh Chương 87. Chụp ảnh

Triệu Lan Hương nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông, lại thấy vành tai anh hơi đỏ lên, gò má cô bỗng nhiên cũng thấy nóng bừng.

Trái tim như chìm trong mật ngọt.

Sao lại có một người đàn ông dễ thương như vậy chứ.

Sức mạnh và sự ngây ngô của tuổi trẻ là điều Hạ Tùng Bách kiếp trước không có, điều ấy khiến cả người cô cũng nóng lên, hai tay đổ đầy mồ hôi.

Triệu Lan Hương nắm chặt bàn tay thô ráp của anh, phụng phịu: "Ngày mai đi làm chuyện nghiêm túc!"

Hạ Tùng Bách sờ sờ gáy, cười ngây ngô, không nói gì.

Ngày hôm sau, Hạ Tùng Bách nghe lời mặc một bộ quần áo mới.

Anh biết khi đến thành phố lớn đòi nợ phải ăn mặc đẹp một chút, không được yếu thế hơn so với người khác, nên đã mang theo hai bộ quần áo mới do bạn gái mình tự may.

Khi Hạ Tùng Bách ra ngoài, anh hơi bất ngờ khi nhìn thấy Triệu Lan Hương.

Triệu Lan Hương mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, vạt áo rộng thùng thình được nhét vào trong quần, chiếc quần tây màu đen thuần ôm lấy đôi chân thon thả của cô, tinh thần phấn chấn, sạch sẽ như ánh nắng mặt trời.

Nhìn thấy anh cô vẫy tay, rồi nhẹ nhàng bước đến cạnh, mái tóc đen nhánh tung bay.

"Đi thôi."

Triệu Lan Hương nắm tay anh, cùng anh lên xe buýt.

Sau đó, cô đưa anh đến một tiệm chụp ảnh.

"Em vẫn chưa được chụp ảnh chung với Bách Ca Nhi, chúng ta vào xem đi."

Cô trao đổi với nhân viên của tiệm ảnh một chút, sau đóquyết định chụp hai tấm ảnh. Một tấm chụp toàn thân và một tấm chụp nửa người.

Mặc dù máy ảnh thời này lạc hậu, kính ngắm có hạn, nhưng kỹ thuật và tính chuyên nghiệp của thợ chụp ảnh thì không có gì phải bàn cãi.

Khi chụp ảnh toàn thân, hai người được dẫn tới tán cây trong sân, Triệu Lan Hương ngồi trên ghế, còn Hạ Tùng Bách đứng sau, đặt tay lên vai cô.

Thợ chụp ảnh liên tục xem xét tạo hình rất lâu, chỉ cho hai người cách tạo dáng, một lúc sau mới hài lòng bấm nút chụp.

Triệu Lan Hương ngửi thấy mùi hương hoa dâm bụt sắp héo trên cây gần đó, cô nhặt một đóa hoa trên mặt đất đưa lên mũi ngửi. Ánh mắt tĩnh lặng của người phụ nữ ẩn chứa cảm xúc dịu dàng, giống như đang hoài niệm, như đang nhớ lại, như xuyên qua thời gian, linh cảm lóe lên trong đầuthợ chụp ảnh, anh ta mau chóngchụp lại cảnh này.

Sau khi chụp ảnh xong, Hạ Tùng Bách cởi bớt cúc cổ trên chiếcáo kiểu Tôn Trung Sơn mình đang mặc, rồi thở phào nhẹ nhõm. Trên trán anh đổ rất nhiều mồ hôi, và việc chụp ảnh đối với người thô kệch như anh mà nói đúng là cực hình.

Triệu Lan Hương cười nói: "Ngày mai chúng tôi phải rời khỏi đây rồi, anh có thể đưa cuộn phim cho chúng tôi luôn được không?"

Nhân viên gật đầu, cẩn thận bọc kín cuộn phim rồi dặn dò: "Đừng để lộ ra ngoài ánh sáng, nếu không coi như phí công chụp đấy".

Triệu Lan Hương mỉm cười bỏ cuộn phim vào túi.

Sau khi làm xong "Chuyện nghiêm túc" này, Hạ Tùng Bách thở phào nhẹ nhõm, định đưa Triệu Lan Hương đi chơi.

Nhưng Triệu Lan Hương lại lắc đầu, không đồng ý.

Dường như cô biết anh đang thiếu tiền để làm việc lớn, nên cô không nỡ tiêu tiền của anh.

Triệu Lan Hương vui vẻ nói: " Thời gian còn rất it, em muốn đi tham quan hết thành phố S. Anh Bách, chúng ta đi xe buýt đi."

Một chuyến xe buýt chỉ tốn năm xu, ngồi cả ngày cũng không kiếm hết năm xu.

Dáng vẻ vui sướng của Triệu Lan Hương cuối cùng đã thuyết phục được Hạ Tùng Bách.

Lúc ở trên phố, Hạ Tùng Bách bí mật mua cho cô một chiếc ghim cài áo, anh nắm chặt nó trong tay, rồi theo cô đi bắt xe buýt.

Triệu Lan Hương tựa đầu vào cánh tay anh, cười hỏi: "Em rất muốn biết anh đã đòi nợ thế nào."

Ngày đầu tiên tìm thấy Chúc Hầu Sinh, anh tay không trở về, cô biết ngay Chúc Hầu Sinh không muốn trả tiền.

Hạ Tùng Bách do dự, dối diện với ánh mắt sáng rực của cô, anh đành nói một nửa, nửa còn lại giấu kín.

"Nói chung những người có địa vị đều muốn giữ thể diện. Anh đến nhà máy của ông ta làm loạn vài ngày, ông ta lập tức ngoan ngoãn."

Nửa sự thật còn lại thì sao, thực ra anh đã thuê vài tên lưu manh cực kỳ hung ác, giả làm chủ nợ, mỗi ngày đều canh gác trước cửa nhà máy nơi Chúc Hầu Sinh làm việc và cả cửa nhà ông ta. Sau đó, khi Chúc Hầu Sinh cùng đường định báo cảnh sát, thì đám lưu manh trùm bao tải đánh cho ông ta một trận, ông ta đành phải ngoan ngoãn xuống nước.

Nhưng chuyện đen tối này vẫn không nên nói cho cô biết thì tốt hơn.

Hạ Tùng Bách nói: "Ông ta coi thường anh là người nơi khác đến… Anh lập tức tìm vài người địa phương đến chống lưng cho mình, ông ta lập tức ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn.”

Đâu chỉ có ngoan ngoãn, lúc này Chúc Hầu Sinh đang nằm trên giường ôm cái eo già nua của mình, rên rỉ mắng nhiếc bà Lý vì đã tùy tiện bán giấy nợ cho người khác. khoản nợ từ bao nhiêu năm như vậy rồi, bây giờ lại cố tình lấy ra, đúng là keo kiệt!

Kẻ vô lại đúng là kẻ vô lại!

Chúc Hầu Sinh ôm cái eo già nua của mình, lo sợ hỏi con trai: "Con ra ngoài nhìn xem, mấy kẻ đó còn làm loạn ở bên ngoài không?"

Con trai của Chúc Hầu Sinh đang làm việc trong chính phủ. Mấy ngày qua đã bị ông ta làm mất hết mặtmũi. Anh ta bất đắc dĩ nói với Chúc Hầu Sinh: " Chẳng lẽ cha vẫn chưa trả hết nợ sao?"

Gia đình Chúc Hầu Sinh đáng thương, từ đầu tới cuối vẫn chưa gặp được Hạ Tùng Bách, "chủ nợ" chân chính của mình, còn tự cho rằng bà Lý đã bán giấy nợ cho người khác, còn bọn chủ nợ chính là đám lưu manh độc ác kia.

Hạ Tùng Bách khẽ ho một tiếng, nói: "Đòi được tiền rồi, chuyện này coi như đã xong, đừng nghĩ tới nữa!”

Triệu Lan Hương gật đầu đồng ý, họ ngồi xe buýt từ phố xá sầm uất đến khu dân cư rồi đến vùng ngoại ô, từ những tòa nhà dày đặc đến những ngôi nhà gạch đỏ, dần biến thành những ngôi nhà nhỏ bằng đất và những túp lều rơm ở vùng nông thôn, trên xe buýt cuối cùng chỉ còn lại hai hành khách duy nhất.

Hạ Tùng Bách yên lặng nhét chiếc ghim cài áo vào tay Triệu Lan Hương.

"Tặng em."

Triệu Lan Hương mở lòng bàn tay ra, nhìn thấy chiếc ghim cài áo bằng bạc hình hoa sơn chi, cô nheo mắt lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

"Tặng em?"

Hạ Tùng Bách gật đầu, đôi tai đỏ bừng.

Triệu Lan Hương thích hoa sơn chi không phải không có nguyên nhân, nước hoa trên người cô cũng có mùi này, bởi vì lão chồng già của cô rất yêu thích mùi hương ấy, nên cô cũng “yêu ai yêu cả đường đi lối về”.

Nhân lúc tài xế không chú ý, đang ở vùng ngoại ô dân cư thưa thớt, Triệu Lan Hương hạnh phúc hôn anh một cái.

Xe buýt dừng lại, chờ một lúc lâu cũng không có thêmkhách, tài xế nghỉ ngơi một lát rồi theo đường cũ trở về, làn gió mát lạnh của vùng ngoại ô thổi vào qua cửa kính xe.

Cô vén mái tóc dài mềm mại lên,nhẹ nhàng, khe khẽ ngâm nga:

“Khi chúng ta già đi, em rời thành phố”.

"Mua một căn nhà nhỏ bên ngoài ngoại ô."

...

"Nhạc vang thật chậm thôi cho chiều nhẹ trôi. "

"Mình đứng dưới mái hiên nghe thời gian quay về." *

(*Không tìm được thơ của tác giả, dùng tạm bài hát mình thích nhé)

Khuôn mặt Hạ Tùng Bách nóng như lửa đốt.

Tình yêu có lúc giận lúc hờn, lúc lên cao, lúc lại ẩn náu không ai tìm ra được.

Câu hát của cô khiến anh nhớ tói, nhiều năm trước, bà Lý chật vật bế cháu nội, tay cầm chiếc quạt bồ quỳ, vừa quạt vừa đọc những bức thư chồng bà viết cho bà.

Hạ Tùng Bách im lặng quay mặt đi, từ tai xuống tận cổ đều đỏ bừng.

Buổi chiều, mặt trời như lòng đỏ trứng gà dần chìm khuất núi. Nhiệt độ không khí giảm mạnh, có chút lạnh.

Sau khi hai người hoàn thành chuyến du lịch bằng xe buýt, một người khóe miệng vui vẻ như ánh nắng, người còn lại thì yên lặng đi sau.

Về đến khách sạn, cả hai bắt đầu thu xếp hành lý để hôm sau lên xe lửa.

Hạ Tùng Bách gấp gọn từng bộ quần áo bỏ vào trong vali, tám chiếc đồng hồ hiệu "Longines" mới tinh phản chiếu ánh bạc lạnh lẽo, mặt đồng hồ đơn giản mà tinh xảo, trong không gian yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng tích tắc rất nhỏ. .

Anh lặng lẽ lấy tám chiếc đồng hồ ra, bỏ vào túi rồi rời khỏi khách sạn.

...

Tác giả có chuyện muốn nói:

"Khi em về già"

—William Butler Yeats, 1893

Khi em về già tóc bạc và người hay mệt lắm,

Gật gù bên bếp lửa, nhặt trang sách dưới thềm,

Và chậm rãi đọc, mơ về đôi mắt nhung êm

Đôi mắt của ngày xưa, bóng huyền sâu thăm thẳm

Bao kẻ đã đắm say khoảnh khắc em kiều diễm,

Yêu nhan sắc em dẫu chân thành hay dối giả,

Nhưng chỉ có một người yêu hồn em vô ngã,

Và yêu cả muộn phiền qua từng dấu chân chim

Em cúi xuống nhẹ nhàng cơi ngọn lửa cho cao,

Miệng thì thào, nuối tiếc, cho Tình Yêu trượt mất

Tình đã vút lên tận đỉnh núi nào cao ngất

Và giấu chặt mặt mình giữa muôn triệu vì sao.

Vở kịch nhỏ:

Bà chủ Hương: Anh Bách, anh đã giấu tận tám chiếc Longines! Tận tám chiếc! Hóa ra đại gia đều thâm tang bất lộ như vậy :)

Bách ca: Im lặng sờ gáy không nói gì

Bình Luận (0)
Comment