Hạ Tùng Bách sa sầm mặt đi vào trong một con hẻm nhỏ, anh vươn tay ra, từng tấm chứng minh nhân dân rơi vào trong tay.
Anh cầm đống chứng minh thư, kiểm tra sơ qua một phen, rồi móc tiền ra thanh toán.
Một cậu thanh niên gầy như que củi nói: “Anh Bách, sau này nhớ chiếu cố việc làm ăn cho em nhé.”
“Lần này anh Bách định về nhà luôn à? Không suy xét đến chuyện ở lại thành phố S phát triển sao?”
“A, em không nói nhiều nữa, sau này có duyên gặp lại. Cách làm ăn anh Bách chỉ, em sẽ cố gắng làm theo, sau này nếu phát tài sẽ cảm tạ anh tử tế.”
Mấy tên thanh niên lêu lổng mồm năm miệng mười nói ra.
Hạ Tùng Bách đưa cho mỗi người một điếu thuốc, rất nhanh đã chia hết một hộp. Anh quẹt diêm, ánh lửa bắn ra như sao băng, lóe lên rồi biến mất.
Giữa hai hàng lông mày lạnh lùng của anh ẩn chứa ý cười: “Lát nữa sẽ trả lại cho các cậu mấy thứ này.”
Hạ Tùng Bách giơ mấy tờ chứng minh thư trong tay lên.
Anh đổi toàn bộ số tiền đòi nợ được thành tám chiếc Longines, đám đồ vật tinh sảo trong ngực, chính là toàn bộ hy vọng của anh. Hạ Tùng Bách nhân lúc bưu điện chưa đóng cửa, ủy thác vài người đi đến vài bưu điện khác nhau, lần lượt gửi số đồng hồ này vể quê mình.
Tám chiếc đồng hồ được đóng gói cẩn thận đặt trên kệ hàng, chờ sáng mai nhân viên chuyển phát nhanh tới lấy.
…
Triệu Lan Hương thu dọn hành lý xong, định hỏi Hạ Tùng Bách một chút xem tối nay anh muốn ăn gì, rồi cùng nhau đến chợ đen mua đồ ăn, không ngờ khi đến phòng anh, cô lại phát hiện ra ngoài hành lý đã thu dọn chỉnh tề đặt trên giường, trong phòng trống rỗng không thấy bóng người.
“Đúng là, ra ngoài cũng không rên một tiếng.” Triệu Lan Hương nói thầm một câu.
Sau đó cô cầm tiền và phiếu định mức, tự mình đến chợ đen một chuyến. Cô mua liền một lúc hơn mười cân cua, lại mua thêm một bình rượu trắng, và các loại gia vị khác.
Triệu Lan Hương dựa theo số gia vị trước đó mình đã liệt kê trên danh sách mua đầy đủ… Cua ngon phải kết hợp với đúng gia vị, cua ở thành phố S vừa to vừa béo, lại tươi ngon ngọt lành, chất thịt rắn chắc, rất khó kiếm được ở thành phố N. Cô định tranh thủ đêm cuối cùng nấu nhiều một chút, mang về nông thôn ăn.
Triệu Lan Hương bỏ cua vào lồng hấp, sau đó bé càng, lọc thịt, con cua được lột vỏ lộ ra từng thớ thịt trắng như tuyết, tỏa ra mùi thơm mê người, còn chưa cho bất kỳ gia vị gì, xé một miếng bỏ vào miệng đã rất thơm ngon rồi.
Cô mua cả một chiếc bình gốm, đổ nửa lít rượu trắng vào, đợi sau khi thịt cua nguội thì bỏ vào bình ướp. Cô dựa theo bí phương cho từng loại gia vị theo tỉ lệ, bỏ lên nồi xào thơm, rồi thêm từng thứ vào thịt cua, sau đó bịt kín nắp bình gốm. Trời lạnh thế này chỉ cần đợi hai ba bữa là có thể ăn được rồi, hương vị vô cùng thơm ngon, đậm đà.
Món này tên là cua ngâm rượu, cũng có thể gọi là Càng Cua Nhưỡng. Là một món ăn vặt cực kỳ hấp dẫn, thích hợp ăn lẫn với cơm.
Triệu Lan Hương cầm bình gốm nặng nề lên ước lượng, cảm thấy mỹ mãn bắt đầu cầm bốn con cua còn lại, bắt đầu nấu bữa cơm tối nay.
Khi Hạ Tùng Bách về, vẫn chưa lên lầu đã ngửi thấy mùi thơm đậm đà bốc ra từ trong phòng bếp dưới tầng một.
Lễ tân khách sạn vừa hâm mộ vừa oán trách: “Nếu biết trước đã không cho nữ đồng chí kia mượn phòng bếp rồi.”
“Mỗi ngày đều nấu món ngon như vậy, so với thức ăn khách sạn cung cấp còn thơm hơn, khiến khách hàng đều muốn khiếu nại.”
Ai cũng oán giận nói khách sạn có đồ ăn ngon, lại giấu đi không chịu lấy ra chiêu đãi khách hàng, đúng là oan uổng chết người!
Cô gái lễ tân còn định nói thêm gì đó, ngoảnh lại đã không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu nữa.
Mặt Hạ Tùng Bách không chút biểu cảm bước lên lầu, bước chân nhẹ nhàng tiết lộ tâm trạng vui vẻ của anh.
Triệu Lan Hương xới cho anh một bát cơm, cười tủm tỉm nói: “Ăn no để mai còn bắt xe lửa.”
Hạ Tùng Bách lấy hai vé giường nằm từ trong lòng ngực ra, tay đổ đầy mồ hôi đưa cho Triệu Lan Hương: “Em cầm cái này đi.”
Triệu Lan Hương cười tủm tỉm cất hai tấm vé vào trong túi, cũng không hỏi anh mua từ lúc nào. Bây giờ Bách Ca Nhi có tiền, cũng có bản lĩnh rồi, muốn mua vé giường nằm là có thể mua được. Rất nhiều chuyện cô không cần phải suy xét, anh đã yên lặng làm xong.
Hạ Tùng Bách bắt đầu ăn từng miếng cơm, không hề che giấu niềm yêu thích của mình với món thịt cua.
Triệu Lan Hương chống cằm nói nhỏ: “Cua nhưỡng cam, thịt cua viên, cua thủy tinh, cua xào me, cua hấp nước dừa...”
Cô thở dài: “Đáng tiếc chưa cho ăn nếm thử hết các món.”
Hạ Tùng Bách nhíu chặt mày lại, giống như rất khổ sở, nhìn bạn gái mình:
“Đừng nói nữa…”
Chuyện tốt đẹp như vậy, sao anh dám mơ ước.
Hạ Tùng Bách cảm thấy món cua xào tỏi trong bát mình đã ngon đến mức như đang nằm mơ rồi, trong miệng anh đầy thịt, lúng búng nói: “Món này ăn rất ngon.”
Triệu Lan Hương cong miệng cười.
…
Vài ngày sau, bọn họ về tới thôn Hà Tử.
Khi Hạ Tùng Bách ôm bình gốm về nhà, đi ngang qua chuồng bò, thì trông thấy Cố công.
Cố Hoài Cẩn hỏi: “Về rồi à?”
Hạ Tùng Bách gật đầu có chút khó hiểu.
Ánh mắt Cố Hoài Cẩn nhìn chằm chằm vào bình gốm Hạ Tùng Bách đang ôm.
Đối với ánh mắt quan sát tìm tòi này, Hạ Tùng Bách thấy nhiều rồi cũng không thấy kỳ lạ nữa, dù sao suốt mấy ngày qua ngồi trên xe lửa, anh đã bị vô số ánh mắt tò mò quan sát như vậy.
Mỗi lần đến giờ ăn cơm, khi bạn gái anh mở nắp bình ra nếm thử mùi vị, lữ khách trên xe lửa đều dựa theo mùi hương tìm đến.
Đúng là quá thơm!
Mùi hương đậm đà cay nồng hòa quện với hương thơm của thịt cua tràn ra ngoài, khiến đám lữ khách đang gặm lương khô biến sắc, ngay cả những người đang ăn cơm nóng hôi hổi trên xe lửa cũng cảm thấy đồ ăn của mình không ngon nữa.
Hạ Tùng Bách đành phải lấy một chiếc bát con sạch sẽ, gắp ra một chén thịt cua.
Cố công dựa vào lan can buộc trâu bò, ánh mắt già nua nhìn sang bên cạnh hỏi: “Cậu làm xong việc chưa?”
Trong giọng nói bình tĩnh lộ ra một tia không kiên nhẫn: “Khiến cả nhà đều là bụi, phì, cậu không có đầu óc à?”
Ngô Dung xám xịt xách theo một cây chổi tới, ôn hòa nói: “Được rồi! Thầy có thể yên tâm ngủ.”
Cố Hoài Cẩn không thèm để ý đến anh ta, toàn bộ sức chú ý đều bị chén thịt cua kia hấp dẫn, thịt cua được ngâm trong rượu cay nồng trở nên trong suốt, tản ra mùi hương thấm vào ruột gan, lớp vỏ mỏng được ngâm mềm ra, càng cua đỏ au vẫn cứng rắn như cũ.
Cố Hoài Cẩn sống ở phương bắc, rất hiếm khi có cơ hội ăn hải sản, mùi hương ngọt ngào đến từ biển cả trong chiếc bát con kia khiến ông ta không thể nhịn được.
Đầu lưỡi chạm vào thịt cua ngâm rượu cay nồng tỏa hương thơm ngọt ngào, khiến cả người ông ta lâng lâng như say như mê, hàm răng nhai vỏ cua rổm rộp, hút ra từng thớ thịt trắng nõn bên trong. Thịt cua trắng như bông tuyết vậy, vừa mềm vừa dai vô cùng sảng khoái, khiến lòng ông ta nhộn nhạo, giống như gió xuân thổi qua khiến mặt hồ nổi lên gợn sóng.
Cố Hoài Cẩn gặm xong con cua cuối cùng, còn liếm sạch nước trong bát, sắc mặt hơi phiếm hồng nói:
“Ăn ngon thật!”
“Chờ đợi nhiều ngày như vậy, không uổng phí, nhưng mà… Vó phải hơi ít hay không?”
Bất đắc dĩ Hạ Tùng Bách đành phải cho Cố công thêm nửa bát nữa, rồi dặn dò: “Món này tính hàn, đừng ăn nhiều quá, cẩn thận tiêu chảy.”
Cố Hoài Cẩn xua tay với anh tỏ vẻ không sao cả.
Lúc này Ngô Dung vẫn đang ở trong chuồng bò, anh ta cầm giẻ lên bắt đầu lau máng đựng thức ăn cho trâu bò. Sau đó còn xách hai xô nước đến, cần cù chăm chỉ giống như con trâu già, bắt đầu dọn dẹp đống cỏ khô nơi Cố Hoài Cẩn ngủ, không cẩu thả chút nào.
Có điều Cố Hoài Cẩn sẽ không cảm ơn anh ta, ngược lại ông ta còn ghét bỏ, đang ăn uống ngon lành, tự dưng lại bị thằng nhóc không có mắt này khua ra một đống bụi.
Điều này khiến Cố Hoài Cẩn không thể không ôm bát, ngồi xổm dưới mái hiên nhà họ Hạ, bắt đầu thưởng thức bữa cơm trưa nay của mình.
Ông ta múc một bát cơm nóng hổi, ăn lẫn với món cua ngâm rượu kia.
Ông ta đang ăn cơm, thì Ngô Dung đi tới, lau mồ hôi ôn hòa nói: “Thầy, con về trước đây.”
“Sau này nếu có việc gì cần đến con, thầy cứ việc nói. Trước đây là do con không đúng, chỉ bo bo giữ mình, khiến thầy không có cách nào ở lại chỉ đạo công trình.”
“Con có chút xấu hổ.”
Cố Hoài Cẩn trà trộn trong đám dân quê nghèo khổ thô bỉ lâu ngày, đã vứt hết tư tưởng thanh cao trước đây từ lâu rồi, gân cổ lên còn có thể mắng chửi vài câu đặc vị nhà quê, đột nhiên nghe thấy đối phương nói lời văn nhã như vậy, ông ta nổi cả da gà lên.
Ông ta vẫn vùi đầu ăn cơm, chẳng hề để ý nói: “Thôi, thôi!”
“Làm thầy kẻ khác tất cả đều là nợ, coi như tôi nợ các cậu, cuối cùng vẫn phải trả!”
Trong lòng Cố Hoài Cẩn lại nói thầm, thằng con trai nhà ông đây cũng chưa từng đọi nợ như vậy, đám rùa con này định lật trời à. Thật sự lòng ông ta cũng rất hẹp hòi, cũng rất thù dai.
Cho dù là Tôn Tường, Vương Dương đang ngồi xổm trong nhà lao, hay là Hồ Tiên Tri, Ngô Dung mỗi ngày đều xum xoe chạy tới, đám người này đều bị ông ta loại ra khỏi danh sách người được tín nhiệm rồi. Từng ngã một lần, ông ta sẽ không bao giờ để mình ngã lần hai ở cùng một chỗ.
Ngô Dung thấy dáng vẻ hờ hững của Cố Hoài Cẩn, cũng không nói gì thêm, chỉ xách theo cây chổi và hai cái thùng rỗng, yên lặng ra về.
…
Hạ Tùng Bách vừa về nhà đã đi tìm Hà sư phó một chuyến, khẩn cầu ông ta để số heo con lại đừng giết vội, anh đã quyết định sẽ mua lại chúng.
Hà sư phó thấy cuối cùng còn có thể kiếm thêm chút vốn, đương nhiên rất vui lòng. Đám heo con này chỉ đáng vài cân thịt, mổ cũng không được mấy đồng, ông ta vẫn giữ lại không giết để chờ Hạ Tùng Bách tới nhận.
Nên Hạ Tùng Bách vừa nói ông ta đã đồng ý ngay: “Được rồi!”
“Heo sữa yêm đều để lại cho cậu, nhưng mà cậu phải mau kiếm đủ tiền, tôi bằng lòng cho cậu nợ một nửa đã lỗ vốn rồi…”
Hà sư phó lẩm bẩm.
Hạ Tùng Bách gật đầu, nghiêm túc trịnh trọng nói: “Sẽ nhanh thôi, chờ tôi nuôi heo tốt kiếm được tiền rồi sẽ đến cảm ơn ông.”
Nói xong anh để lại một bao thuốc lá Trung Hoa, rồi mới ra về.
Hà sư phó mở bao thuốc tinh xảo ra, rút một điếu, cười mắng: “Thằng nhóc thối này, đã nghèo rách ra rồi còn mua thuốc.”
Ông ta không nhịn được nhớ đến mấy tháng trước, khi thằng nhóc kia cầm ba bao thuốc Trung Hoa đến lò mổ nói chuyện làm ăn. Cả người vừa cao vừa gầy, sau khi làm việc tại lò mổ, được thịt mỡ bồi bổ nhìn đã khỏe mạnh vạm vỡ hơn nhiều, mày rậm mắt to, tinh thần sáng láng, còn có vài phần đẹpt rai tuấn tú.
Nhìn vào khiến người ta vững lòng tin.
Ông ta ngóng trông ngày bán hết số heo con cuối cùng đi, sớm rửa tay về nhà trồng trọt, sống cuộc sống nhàn nhã…