Nhà họ Hạ.
Hạ Tùng Bách về đến nhà, đầu đầy mồ hôi vui vẻ báo tin cho bà nội, bà ném cho cháu trai mình một chiếc khắn tay.
"Cháu đã đòi được nợ rồi à?"
Hạ Tùng Bách gật đầu.
Bà nội nheo mắt, lẩm bẩm: "Còn tưởng là một khúc xương cứng lắm."
Không ngờ nhanh như vậy đã mềm nhũn.
Hạ Tùng Bách nói: "Ông ta khinh thường người hiền lành, ngoan ngoãn trước kẻ mạnh bạo. Con người chính là kỳ lạ như vậy, bắt nạt kẻ yếu, khinh thiện sợ ác.”
Nhắc đến Chúc Hầu Sinh, trong mắt anh mang theo vẻ chán ghét.
Bà nội im lặng một lúc lâu, sau đó mới gật đầu đồng tình.
Bà thở dài nói: "Bà đã mong cháu trở thành người hiền lành một chút, là tại bà vô dụng... Nên cháu phải khổ sở, mệt nhọc để nuôi cả cái gia đình này".
"Cứng cỏi một chút cũng tốt. Đỡ bị người ta khinh thường như cha cháu."
Bà vỗ về đôi bàn tay thô ráp của cháu trai mình.
Hạ Tùng Bách không nói gì, lặng lẽ lau mồ hôi.
Hai tuần sau.
Tám báu vật tinh xảo của Hạ Tùng Bách lần lượt được gửi về.
Anh mang đám đồng hồ tinh xảo này lên thành phố một chuyến, ở thành phố S nó được bán với giá gốc khoảng hai trăm tệ, anh bán lại có thể cao hơn giá gốc năm mươi đến tám mươi tệ. Vì không cần phiếu công nghiệp nên đồng hồ sẽ càng giá trị hơn, huống chi hàng anh mua còn là thương hiệu nổi tiếng, bán với giá này thật sự là quá rẻ rồi.
"Longines" của anh nhanh chóng chảy vào thị trường chợ đen trên thành phố, còn chưa tạo ra tiếng gió đã bán hết.
Những người muốn mua đồng hồ giá rẻ, sau khi nghe tin đều đổ xô ra chợ đen để "Nhặt của hời", còn Hạ Tùng Bách đã về quê với túi tiền căng phồng.
Anh cầm xấp tiền dày cộp trên tay, cảm thấy vừa nóng bỏng vừa nghẹn ngào, cả người đều nóng lên. Cả đời anh chưa bao giờ trông thấy nhiều tiền như vậy!
Nhìn thấy số tiền khổng lồ này, chàng trai nghèo thậm chí còn chần chừ trong giây lát, nếu đem nó tới trước cửa nhà bạn gái, liệu sang năm anh có thể sống một cuộc sống nhẹ nhàng êm ái mà anh mong muốn không?
Nhưng anh chỉ dao động trong chốc lát, đã lập tức gạt ra sau đầu. Bây giờ anh vẫn chưa đủ tư cách, thật sự còn kém rất xa!
Ánh mắt anh không thể hạn hẹp như vậy, không thể có tư tưởng vừa có chút tiền đã muốn sống an nhàn.
Anh đòi được Chúc Hầu Sinh món nợ hơn một nghìn tệ, sau đó đổi tiền thành đồng hồ để kiếm thêm, để cố gắng bù đắp tiền mở trang trại heo. Bây giờ anh đã có trong tay hai nghìn tệ, nhưng số tiền này vẫn chưa đủ, còn thiếu một chút.
Giai đoạn sau còn phải dùng tiền để tu sửa trang trại nuôi heo, mua thức ăn cho heo và trả tiền công. Toàn bộ số tiền đều đầu tư vào mua heo con, việc tiếp theo cũng đành bất lực, trang trại heo vẫn không thể tiếp tục hoạt động.
Hạ Tùng Bách bắt buộc phải tìm người hợp tác, suy nghĩ một lúc, anh lập tức nghĩ đến Lý Trung.
Một trại heo nếu chỉ dựa vào một mình anh chắc chắn không tồn tại được bao lâu, anh là một chàng trai nghèo, không có điểm mạnh nào ngoại trừ đầu óc coi như linh hoạt và sức khỏe. Lý Trung là người giàu nhất trong số những người mà anh biết, cũng là người có kinh nghiệm làm việc nhiều năm ở chợ đen.
Cộng thêm con đường tiêu thụ rộng rãi và thông tin nhanh nhạy, chắc chắn là đối tác phù hợp nhất.
Nghĩ gì làm nấy, Hạ Tùng Bách lập tức đến tìm Lý Trung.
Lý Trung chân trước vừa tiễn Triệu Lan Hương đi khỏi, chân sau đã gặp phải Hạ Tùng Bách.
Anh ta mở miệng, cười mắng: "Sao thế, em dâu vừa mới đi thì cậu lại tới?”
"Muốn mua đồng hồ đeo tay à?"
Lúc này, Hạ Tùng Bách mới nhìn thấy chiếc đài mới tinh trong phòng Lý Trung và cả chiếc đồng hồ lủng lẳng trên tay anh ta.
Đôi mắt đen của anh lóe lên.
Hạ Tùng Bách nhận ra chiếc đồng hồ này, mấy ngày trước khi ngồi trên tàu, anh nằm trên giường từng trông thấy thứ gì đó lớ sáng trên cổ tay cô, chính là chiếc đồng hồ mới tinh này.
Trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ, anh cho rằng cô mua nó để dùng, không ngờ cô lại bán lấy tiền.
Hạ Tùng Bách nói: "Tôi mua chiếc đồng hồ này, giá bao nhiêu."
Lý Trung cũng không lừa tiền của anh, bán lại cho anh với giá gốc.
"Khi về hai người nói chuyện tâm sự rõ ràng với nhau nhé, cũng may hôm nay gặp được tôi. Nếu không thì tay trái thu tiền tay phải xuất tiền, không phải tự dưng để người khác kiếm lời một khoản sao?"
"Sao hả, dạo này cậu thiếu tiền à?"
Lý Trung biết Triệu Lan Hương là người có thể kiếm tiền, nhưng lại không tiêu mấy. Cô đến thị trấn cơ bản đều là bán bánh ngọt, rất hiếm khi thấy cô đến cửa hàng bách hóa tiêu tiền. Nếu nói... Người biết tiêu tiền ở thôn Hà Tử, thì ngược lại có một nữ thanh niên trí thức họ Tưởng. Cô ta thường xuyên đến chỗ anh để mua đồ ăn, không chỉ đến chỗ anh mua đồ, thỉnh thoảng còn đi ăn nhà hàng.
Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, khẽ gật đầu.
Anh kéo Lý Trung đến góc tường, nhỏ giọng nói: "Cậu có biết trại heo trên núi Dương Bảo không?"
Lý Trung liếc nhìn anh.
"Biết chứ, sao lại không biết được. Chẳng phải nơi vừa bị bắt cách đây một khoảng thời gian sao, khiến giá thịt ở chợ đen đắt không ăn nổi!"
Khiến giá nhập đồ ăn làm từ thịt của anh ta tăng lên rất nhiều, anh ta không thể không chuyển dần sang bán đồ ăn chay. Giá thịt tăng quá cao, nhiều người không còn đủ tiền để ăn thịt, huống chi anh ta còn kiếm thêm một khoản tiền chênh lệch khi đã trải qua chế biến, bây giờ dù chỉ một phần tiền lời anh ta cũng không kiếm được.
Hạ Tùng Bách dừng một chút, nghiêm túc nhìn Lý Trung nói: "Tôi biết chủ trại heo, chỗ bọn họ vẫn còn lứa heo con cuối cùng chưa bị giết."
"Tôi muốn mua lại chúng, tự mình mở một trang trại heo."
Chỉ với vài câu đơn giản, đã khiến Lý Trung kinh sợ, phải lau mắt mà nhìn người thanh niên này.
"Cậu có gan thật đấy.”
Anh ta đã biết tính cách của Hạ Tùng Bách từ lâu, khi đánh nhau đánh rất thống khoái, sao có thể co quắp khi làm việc lớn?
Nếu Lý Trung vẫn còn độc thân, anh ta nhất định sẽ nhiệt huyết dâng trào, không nói hai lời đồng ý ngay. Nhưng anh ta có gia đình rồi, già trẻ lớn bé đều dựa cả vào anh ta. Anh ta không dễ dàng đồng ý chuyện mạo hiểm lớn như vậy.
Nhưng chuyện Hạ Tùng Bách nói, rõ ràng là một miếng thịt béo bở. Chỉ cần cắn một miếng sẽ được nếm vị thịt mỡ thơm ngào ngạt!
Lý Trung thèm đến mức trong lòng ngứa ngáy.
Nhìn thấy ánh mắt do dự của Lý Trung, Hạ Tùng Bách nói tiếp: "Cả trại heo trị giá bảy tám nghìn tệ, nhưng vì có người quen, bên phía chủ trại heo nói không đủ tiền thì cho nợ một nửa... "
Dường như Lý Trung có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Nhận thấy nét mặt anh ta có chút thay đổi, Hạ Tùng Bách cười nhạt một tiếng, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tôi đã kiếm được hai nghìn tệ, bây giờ vẫn thiếu khoảng một nghìn tệ nữa. Nếu anh đồng ý làm, tôi cho sẽ chia cho anh bốn phần lợi nhuận. "
Lý Trung kinh ngạc nhìn Hạ Tùng Bách.
Làm việc ở chợ đen nhiều năm như vậy, anh ta không thiếu hai ba nghìn đồng, chỉ là anh ta rất ngạc nhiên vì trong thời gian ngắn Hạ Tùng Bách đã kiếm được số tiền lớn như vậy.
Gia đình Hạ Tùng Bách rõ ràng rất nghèo, nhưng mới vài tháng đã có thể kiếm được nhiều tiềnnhư thế!
Có thể thấy anh là người rất bản lĩnh.
Lý Trung khó khăn nói: "Được rồi, tôi sẽ cân nhắc, ba ngày nữa tôi sẽ cho cậu câu trả lời, được chứ?"
Lúc này Hạ Tùng Bách lại "Bắt đầu giả vờ", chần chừ một lúc, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bên kia đã thúc giục rồi, lát nữa tôi phải đến đó giao tiền."
"Còn mấy người nữa cũng muốn hợp tác, nếu như anh trả lời quá muộn, tôi sẽ không để anh tham gia..."
Lý Trung nghẹn lại một chút, mắt đầy lo lắng,giữ lấy cánh tay rắn chắc của Hạ Tùng Bách.
"Ngày mai! Ngày mai tôi sẽ cho cậu câu trả lời! Cho tôi suy nghĩ một đêm!"
Khóe miệng Hạ Tùng Bách cong lên, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
"Được rồi, tôi về đây."
Sau khi tiễn Hạ Tùng Bách đi, Lý Trung luôn nghĩ về chuyện này, càng nghĩ càng hưng phấn. Cần gì phải mất một đêm để cân nhắc, anh ta nghĩ anh ta có thể chuẩn bị tiền ngay từ lúc này rồi.
anh ta có thể lấy được "Tin tức nội bộ" từ chỗ chú Tư, nếu có chuyện gì anh ta sẽ biết nhanh hơn ai hết, mở trại nuôi heo anh ta có thể đảm bảo được an toàn.
Chú Tư tiếc hùi hụi sau khi trại heo đóng cửa, còn có ý định mở một cái khác, nhưng vì thấy việc ấy quá khổ cực mệt mỏi, phải thức khuya dậy sớm, cuối cùng đành từ bỏ.
Bây giờ có sẵn trang trại ở đây, để anh ta nhặt được món hời!
...
Hạ Tùng Bách nắm chặt chiếc đồng hồ Kim Tước của bạn gái, trở về nhà.
Lúc này Triệu Lan Hương đang ở trong phòng vui vẻ đếm số tiền mình vừa kiếm được, ba món hàng cô mua với giá bốn trăm tệ đã biến thành hơn năm trăm tệ, số tiền này xứng đáng với công sức cô vất vả kiếm tiền trong nửa tháng qua.
Đúng lúc cô đang vui vẻ nghĩ cách cho Hạ Tùng Bách vay khoản tiền này, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cô liếc ra ngoài, lập tức trông thấy bóng dáng Hạ Tùng Bách.
Cô mở cửa ra, người đàn ông bước vào, vươn tay đóng cửa lại, trong nháy mắt cánh tay cô đã bị tay anh giữ lại, nâng lên.
Có thứ gì đó lạnh lẽo trượt vào cổ tay cô, cô còn chưa kịp cúi đầu nhìn.
Người đàn ông đã lên tiếng trước, anh xoa đầu cô và hỏi:
"Anh mua cho em đấy, nhìn xem có thích không?"
Trong giọng nói hời hợt của Hạ Tùng Bách lộ ra một chút âm u.
Triệu Lan Hương nhìn xuống, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng. Thứ cô vừa bán đi không lâu bây giờ đã trở về nguyên vẹn trong tay cô.
Triệu Lan Hương xấu hổ đỏ bừng mặt.
Hạ Tùng Bách thở dài một tiếng, lòng bàn tay đặt trên đầu cô, anh tựa cằm lên mu bàn tay, tay còn lại chần chừ ôm lấy eo cô.
Trước đây anh không dám chủ động động tay động chân với bạn gái như thế, nhưng số tiền trong túi đã mang đến cho anh dũng khí vô hạn. Hạ Tùng Bách cảm thấy khao khát lấy vợ của mình có thể thực hiện được, anh có thể chịu trách nhiệm với cô, nên mới dám... Đặt tay lên eo cô.
Hơi thở ấm áp của anh xuyên qua tóc, phả lên đầu Triệu Lan Hương.
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vừa trầm thấp vừa có chút trêu chọc, anh dùng ngón tay cái véo mặt cô.
"Cố ý đến tận thành phố S mua đồng hồ, chỉ để bán lại cho người khác."
"Sao em lại ngốc đến thế?"
Triệu Lan Hương cảm nhận được sức nặng của chiếc đồng hồ đã mất, lúc này lại đang nằm trên cổ tay cô, cũng cảm nhận được tấm lòng của anh khi cố ý mua lại nó, lưỡi cô dường như nếm được vị ngọt lan tràn trong không khí.
Nhưng khi nghe thấy anh nói mình ngốc, cô không nhịn được thanh minh cho mình: "Cái này kiếm được ba mươi tệ đó, em chỉ tiện thể mua thôi."
Hạ Tùng Bách nói: "Anh cho em ba mươi tệ, sau này em cứ đeo nó trên tay được không?"
"Chờ đến lúc anh có tiền rồi, anh sẽ mua cho em một chiếc đồng hồ tốt hơn."
Anh dừng lại, buồn bã nói: "Anh không muốn những thứ mà em đã từng sử dụng, lại rơi vào tay người khác."
Hai má Triệu Lan Hương lập tức bị nhuộm đỏ, cô cúi đầu, mím môi không nói gì, mỉm cười như cô vợ nhỏ.
Vở kịch nhỏ:
Hương Hương: Tổng tài độc đoán của tôi
"Đồ em đã từng sử dụng, anh không muốn nó rơi vào tay người khác."
Hương Hương: Che mặt, trái tim thiếu nữ sắp nổ tung!