Giọng cô trầm thấp mang theo sự dịu dàng khó giấu.
“Anh mới ngốc ấy, đã cho em hai trăm tệ mua đồng hồ, còn mua lại chiếc đồng hồ này, sau đó còn cho em thêm ba mươi tệ nữa.”
“Nếu anh làm kinh doanh chắc lỗ hết vốn mất!”
Hạ Tùng Bách không nói gì, ánh mắt dừng lại trên chiếc đồng hồ ở cổ tay cô, tuy là đồng hồ nam nhưng lại khá đơn giản, làm tôn lên cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô.
Chờ anh trả tiền mua trại nuôi heo xong, trong túi đúng là không còn một đồng thật rồi.
Nhưng anh vẫn muốn mua cho cô một chiếc đồng hồ, anh sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đêm hôm đó, cô phấn khích đánh thức anh dậy, dẫn anh đến chuồng bò xem chiếc xe đạp mới. Bầu trời đầy sao cũng không đẹp bằng đôi mắt cô, cô đã tặng anh chiếc đồng hồ quý giá nhất của mình.
Những thứ ấy có thể dùng mấy trăm tệ mua được sao?
Hạ Tùng Bách cười ngây ngô, để lộ ra hàm răng trắng tinh: “Không lỗ vốn.”
Trong lòng Triệu Lan Hương sinh ra khát vọng muốn gần gũi anh, nhưng sau khi ôm chặt anh, cô lại nhanh chóng buông tay ra.
Cô mím môi cười, lấy hai trăm tệ từ ngăn kéo ra nhét vào túi quần anh, nhân cơ hội véo đùi anh một cái.
“Chuyện đó... Chiếc đồng hồ này coi như anh tặng em, chứ không phải do em tự mua, được không?”
Người đàn ông ho khan một tiếng, dưới ánh mắt hung ác của cô, hầu kết lên xuống gian nan nói: “Được.”
...
Triệu Lan Hương đưa cua ngâm rượu cho Tam Nha và chị Hạ ăn, từ trước đến nay chị Hạ chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy, nhưng chị chỉ nếm thử một chút rồi không chạm vào nữa, để dành phần của mình cho Đại Lực.
“Cho Đại Lực.”
Triệu Lan Hương giữ bát của chị ấy lại: “Chị ăn đi, sức khỏe anh Đại Lực không tốt, không nên ăn món này.”
Tam Nha cắn mai cua cứng chắc, ăn ngon lành, vừa ăn vừa chảy nước miếng, giống như đời này chưa từng được ăn qua món ngon như thế.
Chị Hạ liếc nhìn em gái một cái, kéo cô bé để cô bé ăn uống từ tốn một chút.
Thật ra những lúc Triệu Lan Hương không ở nhà họ Hạ, nhà họ Hạ ăn uống cực kì tiết kiệm, ngoại trừ bà cụ lớn tuổi phải ăn một ít thịt băm và trứng gà để bồi bổ sức khỏe, mấy ngày nay hai chị em đều không được nếm vị thịt.
Việc chữa bệnh của Lý Đại Lực thực sự rất tốn kém, lúc nhàn rỗi chị Hạ rất chăm chỉ làm việc lặt vặt. Khi rảnh sẽ lên núi kiếm củi, đặc biệt vào mùa thu có thể nhặt được rất nhiều cành cây khô, một bó củi đổi được hai xu, ngày ngày đem ra chợ bán cũng có thể kiếm được tám xu, một hào.
Việc nông dân tự cung tự cấp không tính là đầu cơ trục lợi, củi họ bán ra vừa tiện lại có giá cả hợp lí, so với than đá trong thành thì tiết kiệm hơn nhiều. Chẳng qua một mình chị Hạ cõng bốn bó củi, nặng nề đến mức đòn gánh bị ép đến cong vẹo, đôi khi Tam Nha tan học sớm cũng sẽ gánh củi đi bán cùng chị ấy.
Triệu Lan Hương lờ mờ nhìn ra được sự bối rối của chị Hạ, nhưng lại tỏ vẻ không biết gì.
Cô bưng một mâm ruột già xào từ trong phòng chứa củi tới, trộn với cơm thơm ngào ngạt, cho bọn họ ăn một bữa no nê.
Không uổng công Tam Nha nhìn sao nhìn trăng mong ngóng chị Triệu trở về, cô bé nheo mắt dùng sức xúc cơm ăn giống hệt như một con chó nhỏ bị bỏ đói.
Triệu Lan Hương nói với chị Hạ: “Em có việc nhờ chị giúp, khi nào rảnh chị đến phòng em nha.”
Chị Hạ dừng đũa, nhìn thanh niên trí thức Triệu rồi gật đầu.
Buổi chiều, chị Hạ kéo hai chồng củi nặng trịch cuối cùng vào trong sân.
Sau đó rửa tay sạch sẽ rồi đi vào phòng của thanh niên trí thức Triệu.
Vừa vào phòng, bên trong đã vang lên tiếng kim loại va chạm “Lộc cộc”.
Đó là tiếng Triệu Lan Hương đang dẫm lên bàn đạp máy may.
Chị Hạ không khỏi kinh ngạc “A” một tiếng, chị khiếp sợ sững sờ tại chỗ, không biết nên tiến vào hay lui ra ngoài mới tốt.
Một người bình thường, tại sao trong phòng lại có nhiều vải dệt thế này?
Triệu Lan Hương quay đầu, nhìn sắc mặt bị dọa sợ đến mức trắng bệch của chị Hạ, không nhịn được ho khan một tiếng.
Cô im lặng bước đến đóng cửa phòng mình lại.
Lúc này trong phòng Triệu Lan Hương có rất nhiều loại vải rơi giữa sàn nhà, màu xám, màu đen, màu lam, màu trắng.
Nhiều vải vóc như vậy, ước chừng có thể may được mười mấy bộ quần áo, từ đầu năm đến cuối năm người bình thường nhiều nhất cũng chỉ có thể may một bộ đồ mới đón Tết.
Ở nông thôn có rất nhiều người nghèo thường xuyên không có quần áo để mặc. Mới ba năm cũ ba năm, khâu đi vá lại, lại thêm ba năm, đó mới là tình hình thực tế. Người nông dân sống ở nơi núi rừng xa xôi hẻo lánh, có khi mười mấy người chỉ có một bộ quần áo, ai phải ra ngoài thì mới được mặc.
Hạ Tùng Diệp có vẻ sợ hãi, chị lùi lại một bước, khuôn mặt hồng hào vì vừa làm việc chân tay trên núi xuốnglập tức biến mất hết.
Chị ê ê a a bước đến gần, nắm lấy tay Triệu Lan Hương, lắc đầu liên tục. Thấy Triệu Lan Hương bất động, chị Hạ vội lấy vải vung vãi trên giường và trên bàn cuộn lại, nhét tất cả vào trong ngăn tủ, cả người chị dán trên ngăn tủ, sợ hãi hít một hơi khí lạnh.
Đôi mắt sáng ngời của chị chứa đầy nước mắt.
Chị lờ mờ hiểu ra được những món ăn ngon lành no bụng trước giờ thanh niên trí thức Triệu làm ra, cơm gạo mỗi bữa lấy từ đâu ra rồi. Đầu chị như muốn nứt ra, ngẩn ngơ một lúc lâu không nói chuyện. Cả người suy sụp ngã gục vào tủ quần áo, bám chặt lấy nó, giống như đó là điểm tựa duy nhất, mãi cho đến khi tinh thần mệt mỏi sức lực cạn kiệt mới thôi.
Triệu Lan Hương ho nhẹ một tiếng: “Chị...”
Triệu Lan Hương cũng không phải không nghĩ tới việc, sau khi chị Hạ biết cô và em trai yêu quý của mình tới chợ đen làm việc không quang minh chính đại kia, chị ấy nhất định sẽ suy sụp.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Triệu Lan Hương vẫn cảm thấy mình bị dáng vẻ này của chị Hạ dọa sợ.
Một lúc lâu sau, cô nói: “Chị có thể giúp em giữ bí mật này không?”
Chị Hạ không nói gì.
Triệu Lan Hương thấy thế thì đổi sang cách nói khác: “Chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, được không?”
Triệu Lan Hương cảm thấy bà Lý rất thú vị, bản thân là người khôn khéo tỉnh táo như vậy, lại dạy cháu gái cháu trai mình chỉ biết vùi đầu làm việc, không quan tâm đến chuyện khác. May mà Hạ Tùng Bách còn kế thừa vài phần nhạy bén của bà, còn chị Hạ lại hoàn toàn ngay thẳng thuần khiết. Chị ấy tuyệt đối không nghĩ đến em trai thân thiết nhất của mình lại đang làm việc ở chợ đen, đến “Thanh niên tri thức tiến bộ” trong nhà cũng đầu cơ trục lợi.
Nhưng mà Triệu Lan Hương vẫn quyết định “Để lộ” cho chị Hạ biết.
Cô đưa một chiếc khăn tay cho chị Hạ.
Chị Hạ xoa mặt, đầu óc quay cuồng không suy nghĩ được gì.
Triệu Lan Hương nói: “Dọa chị rồi.”
“Xin lỗi chị.”
Cô mím môi, khẽ ho một tiếng: “Chuyện đó, vải dệt này không phải của em.”
Lúc này Triệu Lan Hương quyết định “Nói dối có thiện ý”, nếu nó có thể làm chị Hạ thoải mái hơn một chút.
Tuy rằng Cô cũng là người ở thời đại này, nhưng dù sao cũng đã trải qua vài thập niên thay đổi, cô duy trì sự tiện lợi trong tự do thương mại, đồng thời cũng có thể thấu hiểu cách sống cẩn thận từng li từng tý của người thời đại này, tuân thủ kỉ cương pháp luật tuyệt không bao giờ bỏ được tư tưởng xã hội chủ nghĩa.
Chị Hạ sẽ suy sụp cỡ nào đây!
Triệu Lan Hương có chút không đành lòng phá nát sự thật này, nhưng Triệu Lan Hương cũng không đành lòng nhìn chị Hạ mệt mỏi bó củi đi bán để đổi lấy chút tiền đáng thương ấy, tiết kiệm đến già e rằng cũng không đủ để trả tiền thuốc cho Lý Đại Lực.
Tiền thuốc men cho Lý Đại Lực sau này vẫn phải tiêu, chữa trị lâu dài, chỉ vài xu còn không đủ nhét kẽ răng. Bệnh của Lý Đại Lực nhất định phải chậm rãi điều trị, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tiêu hết tiền, đến lúc đó Hạ Tùng Bách lại lấy tiền ra cho Lý Đại Lực chữa bệnh, phải giải thích như thế nào đây?
Tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng chị Hạ không biết gì cũng không phải cách, để chị ấy đối mặt với sự thật, cả nhà đều đồng tâm hiệp lực kiếm tiền mới đúng.
Người đàn ông của mình thì mình thương, Triệu Lan Hương quyết định “Chỉ điểm” cho chị Hạ.
Triệu Lan Hương dừng một chút, nói tiếp: “Em có máy may, nên nhận chút việc khâu vá.”
“May số vải này thành quần áo, người ta sẽ dựa vào số lượng mà trả tiền cho em.”
“Kết quả không để ý người ta đưa cho quá nhiều vải, em may ngày may đêm, làm đến cuối năm cũng không xong. Chị có thể giúp em không?”
Cô nói xong, trên mặt vẫn mỉm cười.
Hạ Tùng Diệp nghe vậy, như trút được lo lắng, chị lau nước mắt thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ từ tận đáy lòng chị vẫn không dám tin lá gan của Triệu Lan Hương lại lớn như vậy, dám tự mình làm loại chuyện nguy hiểm này. Chị Hạ càng muốn tin cô gái thiện lương này là bị người khác lừa, hiện tại muốn thoát cũng không thoát được hơn.
Hạ Tùng Diệp không có cách nào chỉ trích Triệu Lan Hương, cô làm như vậy để kiếm tiền, dùng tiền mua gạo thịt cho bọn họ ăn. Chị có tư cách gì để ghét bỏ Triệu Lan Hương chứ? Ngược lại chị còn có chút áy náy với cô ấy nữa.
Hạ Tùng Diệp lau khô nước mắt: “Phải, làm thế nào?”
“Chị, cũng biết, may vá, một chút.”
“Nhưng, cũng không nhiều lắm đâu.”
Triệu Lan Hương thở phào, kéo chị cả Hạ đến trước bàn máy may, ấn chị ấy ngồi xuống.
Triệu Lan Hương kiên nhẫn chỉ vào từng linh kiện giới thiệu sơ qua một lần, cầm tay dạy chị ấy cách may, dùng một miếng vải vụn cho chị ấy thử.
Hạ Tùng Diệp vô cùng cẩn thận, trước đây chị ấy không biết may quần áo bởi vì hoàn toàn không có người phụ nữ nào trong nhà chỉ dạy, bà nội chị từ nhỏ đã hiếu thắng căn bản không học may vá, hỏi bà về về toán lý hóa may ra bà còn nói đúng, hỏi bà về may vá, bà thực sự rất thiếu kiên nhẫn. Những năm qua, Hạ Tùng Diệp chỉ học được may vá linh tinh cùng mấy người phụ nữ trong thôn.
Triệu Lan Hương dùng một buổi trưa dạy chị cách may quần áo thế nào, cách cắt trang phục ra sao, dùng cách thông tục dễ hiểu nhất để chỉ dạy.
Cô xuất thân từ nghành mỹ thuật, sau khi ly hôn cô bỏ bê việc học, chuyển hướng sang thiết kế, cô mở một cửa hàng quần áo nhỏ thiết kế theo yêu cầu, miễn cưỡng sống tạm qua ngày. Xuống bếp nấu ăn chỉ là thú vui bình thường, may quần áo mới là nghề nghiệp đứng đắn của cô đời trước.
Triệu Lan Hương mỉm cười cầm một ống tay áo mà chị cả Hạ vừa may xong, khen ngợi: “Tay nghề của chị tốt quá.”
“E là chưa đầy một tháng, chị đã có thể may được quần áo rồi.”
Hạ Tùng Diệp không để ý đến lời khen ngợi dành cho mình, chỉ hỏi: “Mất bao lâu, mới làm xong, những thứ này?”
Chị chỉ vào đống vải trong phòng Triệu Lan Hương, thực sự lo lắng thay cho thanh niên trí thức Triệu, cứ để mấy thứ này trong nhà rất khó đảm bảo sẽ không bị người khác phát hiện.
Triệu Lan Hương đi nấu cơm chiều, mở miệng bảo chị nghỉ ngơi một lát, nhưng Hạ Tùng Diệp hồn nhiên không nghe thấy, vẫn cúi người làm việc. Chị cầm kéo cắt vải ra, gấp lại tinh tế rồi đẩy vải xuống dưới máy may may lại.
Triệu Lan Hương nhìn dáng vẻ cẩn thận lo lắng của chị, mặc dù vẫn còn hoảng sợ, nhưng việc trong tay lại chưa từng dừng lại, chị vùi đầu làm việc khiến Triệu Lan Hương có chút buồn cười, trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót.
Tuy bây giờ nhà họ Hạ nghèo, nhưng cô cảm thấy, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.
Vở kịch nhỏ:
Hương kiếm tiền: Tôi siêng năng dẫn dắt một người vào con đường lạc lối này.
Hương kiếm tiền: Tôi có tội, tôi xám hối đây.