Sau bữa cơm chiều.
Chị Hạ vẫn đang vùi đầu làm việc, Triệu Lan Hương đứng bên cạnh, không nhịn được vỗ bả vai chị ấy.
“Chị để đó ngày mai làm tiếp, việc này không thể vội một chốc một lát là xong ngay được.”
Hạ Tùng Diệp ngẩng đầu, không quan tâm mà vẫn tiếp tục may vá.
“Không sao,làm xong sớm một chút, đỡ lo lắng.”
Nhìn chị giống như một chiến binh, có thể không ngủ không nghỉ, thậm chí không ăn không uống, cắn răng đểcó thể hoàn thành nhiệm vụ.
Triệu Lan Hương bỗng có cảm giác mình đã đầu độc người khác.
Cô khẽ ho một tiếng, kéo chị Hạ đi ăn cơm.
“Đừng làm nữa, làm việc buổi tối phí dầu thắp đèn, ban ngày còn nhiều thời cho chị thoải mái làm.”
Chị Hạ vốn dĩ không thèm để ý, nhưng khi nghe thấy “Phí dầu thắp đèn” thì lập tức dừng lại một chút: “Làm thêm chút nữa thôi.”
Triệu Lan Hương nghĩ một lát rồi nói: “Chị làm gấp quá, chất lượng không đạt người ta không chịu nhận, lại muốn em đền tiền vải cho họ, em lấy đâu ra tiền bồi thường?”
Chị Hạ nghe thấy thế, hoảng sợ dừng lại.
Khóe môi Triệu Lan Hương cong lên, vỗ vai chị: “Chị vừa mới bắt đầu làm, không cần nóng vội, từ từ làm với em, hai người làm sẽ nhanh xong thôi.”
Tuy nói như vậy, Triệu Lan Hương vẫn cẩn thận giở ra xem thành quả làm việc của Chị Hạ. Những chi tiết nhỏ như tay áo, cổ áo mà cô nhận làm, tuy rằng đơn giản nhưng lại yêu cầu sự kiên nhẫn. Chị Hạ dựa theo hướng dẫn của Triệu Lan Hương, không có đường nào may sai, cho dù may sai cũng cắt mũi khâu lại, chất lượng xem như không tệ.
Lúc chị Hạ rời khỏi phòng Triệu Lan Hương, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, vỗ đầu mình mấy cái.
Nếu không cẩn thận làm hỏng việc, chị thực sự không đền nổi tiền vải cho người ta!
Triệu Lan Hương nhìn bóng dáng chị Hạ rời đi qua cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ muốn thay đổi tư tưởng của chị Hạ là cả một quá trình, tất cả phải từ từ. Có điều, cô cũng có rất nhiều thời gian để chậm rãi mài giũa, chiêu nước ấm nấu ếch này cô quen đến mức không thể nào quen thuộc hơn.
Bầu trời tối đen điểm lên vài ánh sao sáng thưa thớt, ánh trăng lành lạnh chiếu xuống mặt đất phủ sương, tiếng ve kêu xào xạc, khiến người ta buồn ngủ mơ màng.
Triệu Lan Hương ăn no ngáp một cái, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng Hạ Tùng Bách
Trễ vậy rồi mà Hạ Tùng Bách vẫn chưa về, anh ấy đi đâu vậy nhỉ?
Triệu Lan Hương không biết dạo gần đây anh đang mải mê làm gì, chỉ biết chắc chắn anh đã đổi sang công việc khác, hơn nữa công việc này lại càng bận rộn hơn so với trước đây.
Đó là suy đoán Triệu Lan Hương rút ra được từ những hành tung kỳ lạ của anh thời gian gần đây, trước kia ít nhất Triệu Lan Hương còn biết anh ngày ngủ đêm thức, nửa đêm không ngủ đến lò mổ mổ heo.
Nhưng lúc này cô lại mơ hồ không rõ.
Triệu Lan Hương nằm trên giường, dành thời gian đọc mấy trang sách dưới ánh đèn, được một lát thì mơ màng buồn ngủ, cuối cùng cô nghiêng đầu ngủ gật đến quá nửa đêm.
Cả một buổi chiều Triệu Lan Hương cầm tay dạy người ta may quần áo, lúc chị Hạ ở bên cạnh may vá, cô vẫn luôn vùi đầu vào làm việc, thực sự rất mệt mỏi.
Đến khi cô tỉnh lại lần nữa, thì phát hiện ra có ánh sáng yếu ớt lộ ra từ khe cửa phòng Hạ Tùng Bách phía đối diện, ban đêm cực kì yên tĩnh, trong phòng anh truyền ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ của chiếc giường gỗ.
Triệu Lan Hương bật dậy, đi qua gõ cửa phòng Hạ Tùng Bách.
Cô mờ hồ ngửi được một mùi hương thoang thoảng trong không khí.
Người đàn ông trong phòng nghe thấy tiếng đập cửa, trong lòng lập tức căng thẳng, không ngờ đêm hôm khuya khoắt bạn gái anh vẫn chưa ngủ, anh lập tức đẩy nhanh tốc độ thay quần áo.
Sau đó nhảy xuống giường, quần áo xộc xệch, bước hai bước ra mở cửa. Anh còn giả vờ buồn ngủ ngáp một cái, vẻ mặt bất ngờ hỏi: “Có việc gì sao?”
“Khuya rồi, có việc gì mai hẵng nói, đi ngủ đi.”
Triệu Lan Hương nghi ngờ hỏi: “Sao anh về muộn thế?”
Hạ Tùng Bách ấp úng, vừa không muốn nói thẳng ra chuyện kia với cô, cũng không muốn lừa dối cô, cho nên đành im lặng. Chuyện xấu lần này anh làm, nghiêm trọng đến mức có thể ngồi tù. Anh không mong sẽ giấu được mãi, nhưng mới bắt đầu vẫn chưa ổn định, giấu được thì tốt hơn.
Lần trước anh đến chợ đen kiếm tiền, không phải cô cũng không hỏi anh đi làm gì sao?
Ôm tâm lý “Cầu mắn” này, Hạ Tùng Bách híp mắt, ra vẻ vô cùng buồn ngủ. Anh đẩy cô, giọng nói qua loa có lệ: “Anh về lâu rồi.”
“Vừa mới dậy đi giải quyết nỗi buồn thôi.”
Triệu Lan Hương đẩy anh, chen vào trong phòng.
Cô chống hông nói: “Anh muốn em tự tìm hiểu, hay là thành thật khai báo cho em biết?”
Hạ Tùng Bách không nói gì.
Triệu Lan Hương dừng một chút lại nói tiếp: “Trên người anh vẫn còn dính mùi phân heo kìa! Chùi đít chưa sạch, còn định giấu em!”
Hạ Tùng Bách không ngờ lại nghe thấy một câu tục tĩu từ trong miệng cô nói ra, khóe mắt anh không nhịn được co rút, có chút đau đầu.
Anh lẩm bẩm nói: “Con gái sao lại nói ra mấy từ phân heo này nọ.”
Triệu Lan Hương không nhịn được nhướng mày trừng mắt nhìn Hạ Tùng Bách.
Dưới cái nhìn đầy căm tức của cô, lỗ tai Hạ Tùng Bách ửng đỏ có chút khả nghi.
Anh xoa đầu cô, tha thiết cầu xin: “Đừng hỏi.”
“Chờ đến lúc em nên biết, anh sẽ nói cho em biết, được không?”
Âm cuối của anh cất cao lên, giọng nói khàn khàn để lộ ra sự mệt mỏi, giống như ngày hôm nay anh đã nói rất nhiều vậy..
Triệu Lan Hương bỗng nhiên không muốn hỏi nữa.
Cô thở dài một tiếng, nhìn anh chằm chằm, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ nói:
“Chắc anh còn chưa ăn gì, để em đi hâm nóng cháo trong nồi cho anh.”
Hạ Tùng Bách cũng tự biết câu nói dối vừa rồi của mình không có tác dụng, không lừa được cô, hơn nữa cũng không nhịn được cơn đói, anh liền đi theo cô vào phòng chứa củi.
Triệu Lan Hương lấy thịt băm nấu trước đó rải đều lên trên cháo, cháo vừa sôi lên một chút, cô lập tức múc ra bát.
Chuyện này không giống để phần cháo trong nồi cho anh như lời cô nói chút nào, cô đã quyết định từ trước sẽ đợi ăn cơm tối với anh.
Cũng không biết cô đã đợi bao lâu rồi.
Trong lòng Hạ Tùng Bách cảm thấy vô cùng phức tạp, trái tim ấm áp, một luồng khí nóng mạnh mẽ chảy khắp cơ thể.
“Cô nàng ngốc nghếch này, tay anh có bị gãy đâu mà không thể nấu nổi một bát cháo?”
Triệu Lan Hương liếc anh một cái, không muốn nói chuyện với anh.
Cô kéo Hạ Tùng Bách ngồi xuống, để anh ăn cháo, đêm khuya tĩnh lặng, anh thực sự rất mệt mỏi rồi, nhưng vẫn cố ăn vài miếng cháo, cháo nóng bỏng trôi xuống bụng mang lại sự dễ chịu, xoa dịu dạ dày đang đói khát của anh.
Hạ Tùng Bách lập tức tỉnh táo lại.
“Cháo cá à?”
Triệu Lan Hương gật đầu.
“Đúng vậy, hôm nay đại đội ra sông vớt cá, Đại Ngưu, em trai của Đại Lực cố tình mang đến.”
Sau khi Đại Lực bị thương, xã viên đã bỏ phiếu công khai, dân chủ, quyết định để Lý Đại Ngưu đảm nhiệm chức vụ đại đội trưởng, nhưng sau khi Lý Đại Lực từ quỷ môn quan trở về, Đại Ngưu đã đem chức vụ trên vai trả lại cho anh trai mình, chỉ nói là mình tạm thời gánh vác thay anh ấy.
“Hiếm khi được ăn cá tươi như vậy, tranh thủ lúc còn nóng anh ăn thêm chút nữa đi!”
Hạ Tùng Bách cúi đầu, lại húp vài miếng cháo, vốn dĩ một bát cháo cũng không nhiều lắm, anh ăn hai ba miếng đã hết sạch.
Ăn hết vẫn chưa đã thèm, miếng cá mỏng như cánh ve, trơn mềm tinh tế, phảng phất vẫn chưa thành hình đã bị cháo nóng nấu chín làm quăn lại. Nước gừng màu vàng nhạt chảy ra hòa vào trong cháo, tăng thêm hương vị cay nồng, dung hợp với vị cá, thơm mềm trơn trượt, vào miệng là tan, lưu hương mãi trong miệng người thưởng thức.
Vừa rồi Hạ Tùng Bách còn đang nó thầm trong lòng, cô nàng ngốc nghếch này không cần cố ý nấu cháo cho anh như vậy, nhưng đến khi ăn hết một bát anh lại không nhịn được xin thêm bát nữa, kết quả bị cô lườm cho một cái. ”Hết rồi!”
Vở kịch nhỏ:
Thám tử Hương: Tôi biết anh ấy định nuôi heo, nhưng tôi sẽ không vạch trần.
Bách chột dạ: Có thể giấu nhẹm đi, ừm, cứ như vậy thì tốt hơn...
Bình Sinh Quân: “...”