Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 92 - Chương 92. Mời Thuận Tử Rời Núi

Chương 92. Mời Thuận Tử rời núi Chương 92. Mời Thuận Tử rời núi

Nghe thấy vậy, Hạ Tùng Bách nghẹn lời, nhìn vào trong nồi, đúng là không còn một chút cháo nào. Một bát cháo lớn mà anh ăn hai ba miếng đã hết sạch.

Tuy rằng vẫn chưa đã thèm, cuối cùng đành phải dọn dẹp bát đĩa, rầu rĩ rời khỏi phòng chứa củi.

Anh hít sâu một hơi, nghĩ đến mùi phân heo mà bạn gái vừa nói, lại ghét bỏ đi múc nước lạnh lúc nửa đêm, tắm giặt thêm lần nữa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng Hạ Tùng Bách mới có thể nằm xuống giường, tận hưởng cảm giác thảnh thơi, nhưng vừa tắm xong tinh thần lại càng phấn chấn, anh nằm một lúc vẫn không ngủ được.

Ngọn đèn dầu leo lắt kéo suy nghĩ của anh về “trại heo” đơn sơ cách đây mười dặm của mình.

Anh thổi tắt đèn dầu, nghĩ đến mấy chuyện vụn vặt trong trại heo, bắt đầu suy nghĩ miên man, đôi mắt đen nhánh như muốn hòa tan vào màn đêm dày đặc.

Thời gian quay ngược về nửa tháng trước.

Sau khi kiếm đủ tiền, Hạ Tùng Bách và Lý Trung giao bốn nghìn tệ cho Hà sư phó, Hà sư phó nhanh chóng đưa họ đi xem heo con. Sau đó Lý Trung lập tức quyết định xây dựng một trang trại heo mới, để đưa heo con về nuôi càng sớm càng tốt. Lý Trung đã nói là làm, vì sợ động tĩnh quá lớn, thậm chí hai người còn chặt gỗ ở tít trong núi sâu chất thành đống để xây chuồng trại nuôi heo.

Thấy thời tiết sắp chuẩn bị bước sang mùa đông, trang trại heo làm bằng gỗ và cỏ khô không chắn được gió lạnh, sợ heo con chết cóng, Hạ Tùng Bách phải bí mật mua gạch, vác xi măng tới xây tường.

Hạ Tùng Bách cũng biết một chút về nghề mộc, mấy năm trước anh từng học được từ một người thợ mộc. Vốn mong đợi có thêm một công việc để kiếm cơm, nhưng sau khi học việc xong rất ít người đến thuê anh.

Hạ Tùng Bách đi mời thầy của mình, Lý Trung đưa ông đến tiệm cơm quốc doanh dùng bữa, một bữa cơm trắng kèm thịt ba chỉ heo béo ngậy, đã mời được người thợ mộc nghèo chân chất ấy đi theo bọn họ vào trong núi sâu xây trại nuôi heo.

Trong khoảng thời gian này, hành tung của Hạ Tùng Bách rất thất thường, vì bận rộn chạy tới giám sát trại heo, nhân tiện phụ giúp chút việc lặt vặt. Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng trong lòng càng ngày càng thoải mái hơn.

Trang trại heo mới từ chỗ không có gì cả, dần dần được dựng lên, được che chắn cẩn thận. Nhìn thấy, Hạ Tùng Bách cảm thấy như đang nhìn đứa con được nuôi lớn bởi chính đôi tay mình, cả người tràn đầy năng lượng.

Ngày hôm sau, Hạ Tùng Bách dậy rất sớm.

Đầu mùa đông là thời kỳ nông nhàn, ngoại trừ các xã viên trong nhóm chăn nuôi heo, cừu và gia súc, thôn dân còn lại thay phiên nhau trông cây ăn quả, những người khác cơ bản không có việc gì làm. Cho dù có, cũng chỉ là công việc lặt vặt hàng ngày, không đủ ăn.

Lý Đại Ngưu không tỉ mỉ, chu đáo sắp xếp công việc cho từng người một như anh cả mình. Đầu mùa đông, sau khi anh ta dẫn đội sản xuất thu hoạch xong lúa mì và khoai tây trên đồng, từ đó bắt đầu rảnh rỗi.

Hạ Tùng Bách hít sâu một hơi, trời càng lúc càng lạnh, buổi sáng bò dậy đến trại heo cách nhà mười dặm cũng rất vất vả. Anh mặc quần áo, mở cửa ra ngoài rửa mặt.

Bầu trời xám xịt, Triệu Lan Hương cũng dậy rất sớm, vừa ra cửa đã gặp được Hạ Tùng Bách mới rời giường.

Thấy anh ngồi xổm bên mái hiên dùng cành liễu đánh răng, Triệu Lan Hương đưa bàn chải cho anh, sau đó lấy kem đánh răng từ trong túi ra, bóp ra chút kem to bằng hạt đậu.

"Không phải anh mới đòi nợ à, sao đã nghèo đến mức không mua nổi bàn chải đánh răng thế?"

Bàn tay đang cầm cành liễu của Hạ Tùng Bách dừng lại một chút, cầm lấy chiếc bàn chải đánh răng mới tinh từ bạn gái.

Anh lúng búng nói: "Em dậy sớm thế?"

Một cơn gió lạnh thổi qua, Triệu Lan Hương không nhịn được rụt cổ vào trong chiếc khăn quàng, nhìn người đàn ông đang ngồi xổm dưới mái hiên vẫn mặc chiếc áo sơ mi dài tay sờn chỉ mỏng manh, cô nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, nếu anh chưa vội đi làm, hay là vào trong phòng với em một chút? "

Vào mùa đông, ngày ngắn đêm dài, bình minh đến muộn, thời tiết lại lạnh giá, mọi người cơ bản chỉ muốn ở nhà, không thích đi lại, Hạ Tùng Bách cũng không cần vội vàng lên đường giữa đêm khuya như mùa hạ.

Hạ Tùng Bách nghe thấy yêu cầu của bạn gái, sao dám không đồng ý. Anh vội vàng thu dọn, rửa mặt xong lập tức đi vào phòng cô.

Mùi hương ấm áp thoang thoảng tỏa ra từ trong phòng con gái, khiến anh cảm thấy buồn bực hơn là không có làn hương ấm áp đó.

Đã lâu không đến phòng bạn gái mình, Hạ Tùng Bách hơi ngạc nhiên khi thấy phòng cô đã thay đổi rất nhiều.

Triệu Lan Hương cởi áo khoác, lấy một cái hộp màu đen từ trong tủ ra ngoài, đưa đến trước mặt Hạ Tùng Bách rồi mở ra.

Đó là một chiếc áo khoác bông.

Trong đôi mắt đen của Hạ Tùng Bách có một tia sáng khẽ lóe lên, rồi chìm vào tĩnh lặng.

"Gần đây anh đi sớm về khuya, không biết trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện. Chị cả và em đang may quần áo, em nhờ chị ấy làm việc giúp em."

“Thật sao?” Hạ Tùng Bách có chút kinh ngạc.

Anh biết cô gái này luôn có rất nhiều ý tưởng.

Cô có thể khiến chị gái anh cam tâm tình nguyện làm việc kiếm tiền, lại còn lén lút không lộ ra ngoài, điều này khiến anh thực sự rất ngạc nhiên.

Ngay từ đầu, khi quyết định đầu cơ trục lợi, ngoài nói với bà nội ra, Hạ Tùng Bách không hề có ý định nói với chị cả, vẫn luôn giấu diếm đến cùng. Bởi vì anh biết chị cả là người thành thật không đủ linh hoạt, nói cho chị ấy biết ngược lại sẽ trở thành lực cản.

Anh không thể nào tưởng tượng ra được tình cảnh chị ấy giúp bạn gái anh may quần áo.

Môi của Hạ Tùng Bách khẽ run lên, anh muốn hỏi cô rằng chị ấy đã phản ứng thế nào.

Anh nghĩ, nếu để chị ấy biết chuyện anh đang làm, có lẽ phải đập vỡ đầu anh chị ấy mới hết giận. Dù sao công việc kiếm sống này cũng đáng xấu hổ, danh tiếng của gia đình họ vốn đã xấu lắm rồi.

Triệu Lan Hương nói: "Đừng ngẩn người vậy chứ, anh mặc thử xem nào?"

Cô vỗ nhẹ chiếc áo khoác trên tay, đưa cho người đàn ông.

Chiếc áo khoác này là thành quả làm việc mấy ngày gần đây của cô, mùa đông sắp tới rồi, ngoài bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn kia, anh cũng không còn bộ nào khác. Nhưng bộ quần áo Tôn Trung Sơn kia vẫn còn mới, anh không có cách nào mặc ra ngoài, mỗi ngày đều mặc quần áo cũ nát đi làm, vừa khó coi lại vừa chật vật.

Trông thế nào cũng không giống người đàn ông có nhiều tiền trong túi, trình độ cần kiệm thế này đúng là khiến cô phải thán phục.

Triệu Lan Hương đâu biết rằng người đàn ông của cô trời sinh mạo hiểm, điều ấy đã thôi thúc anh ném tất cả tài sản của mình vào trại nuôi heo?

Đôi mắt sâu thẳm của Hạ Tùng Bách không khỏi toát lên vẻ dịu dàng, anh gật đầu, ngoan ngoãn mặc bộ quần áo do chính tay bạn gái may cho mình lên người.

Chiếc áo khoác mà bạn gái may cho anh được "Chuẩn bị rất tươm tất", có thể mặc ngay được. Càng rách, anh mặc càng thoải mái. Lớp vải bên ngoài của chiếc áo màu xám tro đã được mài “Sờn”, rách vài lỗ, còn đắp thêm vài miếng vá nữa. Nhưng bên trong là một lớp bông mới tinh ấm áp, trong phòng có bếp than, anh mặc một lúc cả người đã nóng lên, đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Chất vải hơi cứng chắn gió lại có phần rộng rãi, nhìn anh mặc vào có vài phần khí thế.

Triệu Lan Hương nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, cực kỳ hài lòng.

Hạ Tùng Bách đúng là giá áo trời sinh, lúc mới gặp, anh vừa gầy gò lại vừa ủ rũ, mày rậm nhìn rất hung tợn, lạnh lùng lại còn không thân thiện, khí chất rất yếu ớt, sợ là ném vào trong một góc cũng không ai nhận ra anh. Nửa năm sau khi thức ăn nhà họ Hạ được cải thiện, anh ăn rất nhiều, cũng béo lên, lập tức đẹp trai và có khí thế hơn hẳn.

Anh có đôi chân dài, bờ vai rộng, khoác chiếc áo bông rách rưới lên người cũng khiến anh trở nên đẹp trai ngời ngời.

Cái áo “Sờn” này không phải là loại đã mặc lâu bị sờn rách, luộm thuộm, mà là dùng loại vải may quần áo cho người lao động sẫm màu, sau đó cố tình chà xát trong nước, giặt tẩy vài lần sẽ cho ra màu trắng xám lẫn màu đen, các lỗ thủng trên áo đều theo tỷ lệ vàng, nằm rải rác trông rất đẹp mắt.

Loại áo khoác này gần giống như loại quần jean cố ý mài rách của các thế hệ sau, rách một chút, nhưng có thể khiến cô vừa mắt, không phải cố ý làm hỏng quần áo, chẳng phải rất tốt hay sao?

Con người thời này không thể đánh giá được "Vẻ đẹp rách nát" đó, cho nên may chiếc áo như vậy là phù hợp nhất.

Hạ Tùng Bách không nghĩ nhiều như Triệu Lan Hương, là một người thuần khiết sinh ra trong những năm năm mươi, chạm tay vào bộ quần áo cũ nát trên người mình, trong lòng anh vừa thỏa mãn vừa không nhịn được có chút tiếc nuối.

"Nhìn qua cứ như là anh nhặt quần áo cũ của người khác để mặc vậy."

Đôi mày rậm của anh giãn ra, không nhịn được bật cười, khóe mắt sắc bén hơi nhếch lên, mang theo khí thế hào hùng khiến người ta không thể rời mắt.

Triệu Lan Hương không khỏi trừng mắt trước giọng điệu "Không biết nhìn hàng" của anh.

"Vậy thì từ sau anh cứ thoải mái mặc đi!"

"Quần áo dày dặn như vậy có thể dùng được vài năm đó!"

Hạ Tùng Bách gật đầu, cài từng chiếc nút đâu vào đấy: "Anh có việc phải làm, anh đi trước đây."

"Tối nay chờ anh trở về."

Triệu Lan Hương cứ nhìn anh như vậy, đến khi cả người cả xe biến mất trong màn đêm xám xịt, cô cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay, mới chỉ năm giờ đúng.

...

Hạ Tùng Bách đạp xe đi tìm Thuận Tử.

Tiền dày cộp trong ngực áo, khiến trái tim anh đập dồn dập.

Sự dịu dàng của bạn gái, khiến lòng anh ấm áp, cho nên anh lại càng quyết tâm hơn.

Mùa đông, cơn gió trên núi lạnh thấu xương bị chiếc áo khoác rách rưới bên ngoài của anh chặn lại. Hạ Tùng Bách không cảm thấy lạnh chút nào, anh đạp xe càng nhanh hơn bình thường.

Rất nhanh anh đã đến nhà Thuận Tử.

Thuận Tử là người canh gác lâu năm, không ai có được “Năng lực giám sát” tinh vi sánh được với anh ta. Người chăn nuôi heo không khó tìm, hầu hết người dân ở nông thôn đều có kinh nghiệm chăn nuôi heo. Thợ xây nhà cũng không khó tìm, thầy của anh chính là người dày dặn kinh nghiệm, quanh đi quẩn lại chỉ còn thiếu người “Canh gác” có kinh nghiệm thôi.

Lần trước trại nuôi heo trên núi Dương Bảo bị bắt, nếu như không phải có Thuận Tử, thì chủ trại heo và rất nhiều người liên quan cũng sẽ bị liên lụy. Cách canh gác của Thuận Tử không giống người bình thường chỉ đứng một chỗ quan sát là được, đôi mắt anh ta sắc bén như mắt chim ưng, có thể phân biệt ra được trong số người đi đường ai là nông dân, ai là cảnh sát đi tìm bắt kẻ đầu cơ trục lợi.

Đây là chuyện không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.

Cho nên Hạ Tùng Bách muốn mời Thuận Tử "Xuống núi".

Trời còn chưa sáng, Thuận Tử vẫn đang ôm vợ mình nằm trên giường cạnh lò sưởi, mơ mơ màng màng chưa tỉnh lại.

Hạ Tùng Bách đến quấy nhiễu giấc mộng đẹp của anh ta, khiến anh ta vừa ngạc nhiên vừa bực mình hỏi: "Sao vậy, anh tìm em có chuyện gì?"

Vừa nói, anh ta vừa khoác áo khoác lên người, rồi đi theo Hạ Tùng Bách đến rừng cây.

Hạ Tùng Bách để anh ta sờ xấp tiền dày cộp trong túi, anh cố tình đổi tiền thành từng tờ một hai tệ. Vài trăm tệ xếp chồng lên nhau có thể dày như một viên gạch.

Thấy "Khối tài sản" lớn như vậy, Thuận Tử không khỏi choáng váng.

"Anh... Ý anh là gì?"

Hạ Tùng Bách đưa cho anh ta một điếu thuốc rồi tự tay châm lửa, que diêm đánh lửa chiếu sáng khuôn mặt không nhìn rõ cảm xúc của hai người.

Ánh mắt anh mang theo ý cười, lông mày gọn gàng, và mái tóc ba phân nhìn rất có tinh thần.

"Tôi muốn rủ cậu kiếm tiền cùng."

"Trại heo, canh gác, cậu còn dám làm không?"

Thuận Tử kinh ngạc đến nỗi điếu thuốc đang ngậm trong miệng suýt rơi xuống đất. Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới, cái người mổ heo nghèo khó không có thịt mà ăn ngày trước, lại có ngày tới tận cửa mời anh ta đến làm cho mình.

Hạ Tùng Bách dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Trại heo của chúng ta trước đây đã đóng cửa, bây giờ tôi đã mua lại rồi, vẫn còn thiếu một chân bảo vệ, tôi sẽ giữ vị trí này cho cậu, cậu có làm không?"

Anh ta nhét mấy tờ tiền ấm áp trên tay vào áo khoác của mình. Động tác gọn gàng lưu loát. Dù trước đây đã kiếm được rất nhiều tiền từ trại mổ heo, nhưng hành động lần này của Hạ Tùng Bách vẫn khiến anh ta líu cả lưỡi.

"Làm, làm chứ "

Thuận Tử sững sờ một lúc, tay cầm xấp tiền dày thì thầm.

Vở kịch nhỏ:

Hương Hương: Anh ấy còn không có quần áo để mặc, thật đáng thương.

Bình Sinh Quân: Bên ngoài nghèo khó bên trong... Thổ hào.

Bình Luận (0)
Comment