Ngày hôm sau, Thuận Tử thuận lý thành chương đi theo Hạ Tùng Bách đến trại nuôi heo. Những người làm tại trại nuôi heo trước đều không lưu lại tiếp tục làm việc, bởi vì bọn họ đều kiếm đủ tiền rồi, không muốn phải sống trong cảnh lo lắng hãi hùng mỗi ngày nữa, cuộc sống như vậy vừa mệt vừa khổ còn chưa nói, hơn nữa còn rất nguy hiểm. Thuận Tử có thể ở lại, tất cả là do “Khoản thù lao” hấp dẫn mà ông chủ mới của trại nuôi heo chi trả.
Kiếm nhiều tiền hơn chút nữa cũng tốt, sau này có thể an hưởng lúc tuổi già.
Thuận Tử là một người đàn ông gầy gò nhìn rất nhã nhặn yếu ớt, đi đường chỉ sợ gió thổi bay, người khác nói do anh ta bị ảnh hưởng từ lúc còn trong bụng mẹ, nên bình thường đều phải ăn chút đồ bổ dưỡng. Tự dưng có việc nhẹ lương cao tìm đến tận cửa, đương nhiên anh ta sẽ nhận lời.
Hạ Tùng Bách bảo Thuận Tử dạy cho Lương Thiết Trụ cách canh gác thế nào, cách theo dõi thế nào.
Vốn dĩ Lương Thiết Trụ không muốn lại làm nghề buôn bán thịt heo nguy hiểm kiểu này nữa, nhưng mà Hạ Tùng Bách đã thuyết phục được, sau đó để anh ta đi theo Thuận Tử học canh gác. Bán thịt heo là nghề một vốn bốn lời, Hạ Tùng Bách bằng lòng dẫn anh ta theo, đương nhiên Lương Thiết Trụ cũng không sợ hãi, anh ta cũng dùng hết số tiền mấy năm nay mình tích cóp được dành để cưới vợ đầu tư vào.
Về phương diện khác, Thiết Trụ vẫn chiếu cố cả hai bên, kiếm tiền bên phía Triệu Lan Hương coi như khoản thu nhập thêm. Anh ta canh gác đến nửa đêm, chờ khi Thuận Tử tới thì hăng hái đi bán đồ ăn cho Triệu Lan Hương, anh ta không đến chợ đen bày hàng nữa, nhưng vẫn thu một chút lương thực cho heo ăn.
…
Phía bên này, Hạ Tùng Diệp vẫn học may quần áo với Triệu Lan Hương như trước, trời vào đông thời tiết cực kỳ lạnh lẽo.
Vốn dĩ Hạ Tùng Diệp cũng không có quần áo mới để mặc qua mùa đông, nhưng sau vài ngày chị làm việc giúp đỡ thanh niên trí thức Triệu, thấy mỗi ngày trong góc tường đều có chút vải vụn dư thừa bị vứt bỏ, chị cảm thấy vô cùng đáng tiếc, sau khi chị nhìn đi nhìn lại vài lần, thanh niên trí thức Triệu rất sảng khoái đưa hết các mảnh vải nhỏ đó cho chị.
Hạ Tùng Diệp vô cùng cảm kích liên tục nói lời cảm ơn.
Chị ấy dùng số vải dư thừa, lớn nhỏ không giống nhau đó, khâu khâu vá vá, tự may cho mình một chiếc áo khoác.
Khi Triệu Lan Hương nhìn thấy chiếc áo khoác “Chói mắt” với đủ loại màu sắc hết xám lại xanh lại trắng, cô thật sự rất kính nể chị ấy.
Chô cho rằng chiếc áo khoác nam mài rách cô may cho Hạ Tùng Bách đã đủ kém, đủ cũ rồi, không ngờ chị Hạ còn lợi hại hơn, dùng toàn bộ nguyên liệu dư thừa may ra được một chiếc áo khoác chói mắt như vậy. Áo khoác dùng rất nhiều mảnh vải vụn tối màu hợp lại, vừa mộc mạc giản dị, lại có thể làm nổi bật dáng người, đường may được giấu rất kỹ, không những lộ ra vẻ thoải mái hào phóng, còn rất hợp mốt.
Có điều đó là do sau này Triệu Lan Hương lấy thêm vài miếng bố lớn hơn một chút ra cho Hạ Tùng Diệp “Bổ sung bề mặt”, chiếc áo khoác chói mắt ấy mới được như vậy.
Tuy rằng dùng ánh mắt thời đại này nhìn qua vẫn rất khó coi, nhưng nhan sắc của nó dung hợp rất khá.
Không quá đối lập, rất phù hợp với quần áo dành cho người nhà nghèo mặc, ngay cả mài cũ cũng không cần, điều này khiến Triệu Lan Hương không nhịn được phải giơ ngón tay cái lên.
“Số vải vụn đó để lại cũng không làm gì cả, cùng lắm là để khâu khâu vá vá, chị cả vẫn khéo tay hơn, phát huy được giá trị của nó.”
Hạ Tùng Diệp sờ sờ chiếc áo khoác mới của mình, khuôn mặt hơi xấu hổ, cúi đầu.
Sao chị có thể không biết xấu hổ nhận lời lời khen của thanh niên trí thức Triệu!
“Nhờ có máy may mới làm được, thứ này đúng là đồ tốt, khó trách ai cũng yêu thích nó.”
Hạ Tùng Diệp yêu quý vuốt ve chiếc máy may đen bóng, món đồ quý giá này là mơ ước của biết bao cô gái, hiện giờ chị cũng được làm bạn với nó mỗi ngày.
Những ngày may quần áo gấp rút này, tuy rằng buồn tẻ, nhưng trong lòng chị lại cảm thấy rất phong phú, rất sinh động.
Ngay cả sợi chỉ xuyên qua lỗ kim lên lên xuống xuống, chị cũng cảm thấy rất thú vị!
Chị yêu công việc này, khi may quần áo chị cảm nhận được lạc thú không giống như khi làm việc hàng ngày, làm việc cùng với máy móc khác hẳn với lao động chân tay, khi may quần áo, chị cảm thấy cả người mình tràn đầy sức sống!
Thanh niên trí thức Triệu không chỉ dạy chị cách may, còn dạy chị cách “Thiết kế” quần áo.
Hạ Tùng Diệp nhìn vải vóc trong phòng đang dần dần ít đi, chị khẽ thở dài.
Khi thời tiết càng ngày càng lạnh, có lẽ kiếp sống may vá vừa đơn giản lại vừa thú vị này của chị sẽ phải kết thúc! Trong giai đoạn sắp kết thúc, trong lòng chị Hạ cảm thấy rất nặng nề, tâm trạng có chút phức tạp, có chút lưu luyến.
Chị sờ chiếc máy may trong lòng có chút không nỡ: “Hôm nay người ta sẽ tới lấy quần áo à?”
Triệu Lan Hương gật đầu.
Cô đếm lại thành quả hai người làm việc thời gian qua, sau một tháng hai người làm được tổng cộng ba mươi bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn. Đúng, thật ra người chủ lực vẫn là chị Hạ.
Triệu Lan Hương trải từng bộ quần áo ra, dùng cốc tráng men đựng nước sôi, cẩn thận là ủi phẳng phiu, sau đó quen tay gấp gọn lại thành khối vuông, xếp chỉnh tề, vừa gọn gàng vừa có mỹ quan.
Không lâu sau, bầu trời dần dần chuyển sang màu xám xịt, tiếng gà trống gáy đêm truyền đến từ nơi xa.
Thiết Trụ cưỡi Đại Kim Lộc của anh ta tới.
Anh ta đếm số quần áo, rồi dựa theo ước định trước đó với Triệu Lan Hương, đứng trước mặt hai người, làm trò đếm ra ba mươi đồng.
“A, tất cả đều ở chỗ này, cô đếm lại xem đã đủ chưa.”
“Tiền công cho các cô là, áo trên bảy mao, quần ba mao, cả bộ là một đồng.”
Thiết Trụ thoải mái đọc ra một con số.
Giá cả này rất hợp lý, nhưng trong mắt Triệu Lan Hương lại là thấp. May quần áo một tháng, còn không kiếm được nhiều bằng cô làm bánh ngọt vài ngày.
Có điều giá này cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được, không khác lắm so với cô dự đoán.
Bởi vì hiện giờ quần áo được xem như hàng tiêu dùng xa xỉ, giá trị của vải dệt rất cao, nhưng tay nghề may vá lại không đáng giá, quan niệm về tiêu dùng của mọi người còn chưa thay đổi, vẫn chưa có thói quen mua quần áo may sẵn.
Chỉ cần trong nhà có máy may, sẽ không ai lựa chọn mua quần áo may sẵn. Quần áo bán ở cửa hàng bán lẻ, chỉ bán cho người đang vội vàng kết hôn, hoặc người có điều kiện dư dả thôi.
Kiểu dáng quần áo và chất liệu vải đều rất bình thường, không ai chạy theo mốt cả, đi trên đường gặp phải người mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, phần lớn màu sắc và kiểu dáng đều không khác gì nhau. Mãi cho đến thập niên tám mươi, khi điều kiện sinh hoạt được nâng cao, người ta mới bắt đầu chú ý đến kiểu dáng trang phục mới.
Ở thập niên bảy mươi, muốn dựa vào may quần áo để làm giàu, Triệu Lan Hương căn bản chưa bao giờ suy xét đến, dựa vào nó để ăn no mặc ấm còn được.
Ban đầu khi nảy sinh ra “Ý đồ xấu” rủ chị Hạ làm chung, suy nghĩ của cô chỉ có một, chính là để chị Hạ dựa vào cái nghề này để ăn no mặc ấm.
Máy may là thứ không dễ hỏng, rắn chắc dùng bền, mua về dùng mấy năm sau đó bán lại cũng không lỗ.
Triệu Lan Hương bình tĩnh cất “Tiền công” vào trong túi, trên mặt có chút tiếc nuối, giống chư chê tiền ít vậy, nhưng mà ngược lại trong mắt Hạ Tùng Diệp lại vô cùng kinh ngạc.
Bộ quần áo mà hai người tốn hai ngày làm ra, lại đáng giá như vậy?
Chị Hạ vẫn làm việc theo nguyên tắc “Cẩn thận mới tạo ra được tác phẩm tinh tế”, sau khi làm việc nhà nông xong chị mới bớt chút thời gian may quần áo, nếu như dành nhiều thời gian làm việc, có khi một ngày may hai bộ cũng được.
Sau khi Thiết Trụ cầm quần áo đi, Triệu Lan Hương vào phòng chia khoản “Tiền xấu” này cho chị Hạ.
Một người mười lăm đồng, cô đặt một chồng tiền nhăn nhùm vào trong tay chị Hạ.
“Mấy ngày qua may mà có chị, chỗ này là chị nên được.”
Hạ Tùng Diệp đẩy lại, chị lắc đầu.
“Tôi chỉ giúp một chút, không phí công.”
“Làm xong là được rồi.”
Triệu Lan Hương chỉ vào mấy tấm vải Thiết Trụ vừa mang lại đây, “Bất đắc dĩ” nói: “Bên kia thiếu người may quần áo.”
“Chỉ mình em có máy may, dù sao người ta cũng từng chiếu cố việc làm ăn cho em lâu như vậy, trong khoảng thời gian ngắn em cũng không tiện từ chối…”
Đôi mắt hạnh đen nhánh sáng ngời của cô khẽ chớp chớp, việc trợn mắt nói dối trước mặt chị Hạ đúng là càng ngày càng trơn tru.
Nếu như không phải do không khí trong phòng quá ấm áp khiến mặt cô đỏ ửng lên, đã bán đứng cô.
“Chị xem, nếu như chị không cần thù lao, sau này em cũng ngại nhờ chị giúp đỡ.”
Hạ Tùng Diệp cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
Bởi vì khoảng thời gian trước chị chăm chỉ lên núi kiếm củi, nên đôi giảy vải của chị đã bắt đầu há miệng ra như đang cười, Hạ Tùng Diệp thấy thế thì xấu hổ rụt ngón chân lại.
Chị yên lặng một lúc lâu, sau đó mới giơ ngón cái lên, ra dấu cho Triệu Lan Hương.
“Được.”
Nhưng chị vẫn không muốn nhận tiền của Triệu Lan Hương: “Lần này, chị đồng ý giúp em.”
“Không cần tiền, coi như quà cảm ơn, em đã dạy chị may quần áo.”
Triệu Lan Hương hiểu ý của chị, không nhịn được bật cười.
“Đi ăn cơm sáng đi, lát nữa quay về ngủ nướng.”
Triệu Lan Hương nhìn không trung xám xịt, nghĩ chắc Hạ Tùng Bách cũng sắp rời giường đi làm công việc thần thần bí bí của anh, nên cô bắt đầu vào phòng chứa củi nấu bữa sáng.
Chị Hạ nhóm lửa giúp cô.
Cô dùng bột khoai lang đỏ nhào bột, cục bột được cô xoa bóp vừa mềm vừa dẻo, sau đó dùng chày cán bột tạo thành vỏ bánh, dùng thịt tươi, bắp, rau hẹ làm nhân, gấp mười tám nếp thành một chiếc bánh bao nhỏ. Vỏ bánh rất mỏng, sau khi hấp xong lớp vỏ trong suốt có thể nhìn thấu nhân bên trong.
Cô đổ dầu vào nổi, làm một mẻ bánh bao chiên, một mẻ bánh bao hấp. Vừa mở nắp nồi ra, từng chiếc bánh bao mềm mại, bốc khỏi hiện lên trước mắt, có thể ngửi thấy được mùi thơm từ thịt phảng phất trong không khí.
“Dậy ăn sáng thôi!”
Chị Hạ ngồi cạnh bếp, nhìn từng chiếc bánh bao thủy tinh tròn tròn, cực kỳ thèm muốn.
Chị cắn một miếng từ dưới lên trên, lớp vỏ bánh được chiên giòn tan, bên trong mềm mại chảy ra nước thịt thơm ngon.
Vừa thơm lại vừa ngon, chị ăn hai ba miếng đã giải quyết xong bốn chiếc bánh bao, sau khi rửa sạch tay lại bắt đầu chui vào phòng Triệu Lan Hương, vùi đầu làm việc.
…
Hạ Tùng Bách dậy sớm cũng vội vàng gặm hai chiếc bánh bao, mặc quần áo tử tế hỏi bạn gái mình: “Có muốn đi cùng anh đến xem chỗ anh làm việc không?”
Đêm qua gần như anh thức trắng đêm chưa ngủ, nhưng vẫn rất có tinh thần, đôi mắt đen nhánh sáng ngời.
Triệu Lan Hương nghe thấy thế, ánh mắt dường như cũng sáng lên, cô ngẩng đầu nhìn anh không dám tin tưởng.
“Anh không lừa em chứ?”
Hạ Tùng Bách bất đắc dĩ gật đầu, sau đó kéo bạn gái ngồi lên chiếc xe Phượng Hoàng của anh.
Ngay cả mùi phân heo cũng không giấu được mũi cô, anh còn biết giấu thế nào nữa.
Có điều hiện giờ trại nuôi heo đã xây gần xong rồi, tình hình cũng bắt đầu ổn định, trại nuôi heo được bọn họ thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, nên anh cũng sốt ruột không chờ nổi muốn chia sẻ tin tức khiến người ta vui mừng này với cô, để cô chung vui với mình.
Triệu Lan Hương ậm ừ một tiếng, có chút dở khóc dở cười.
“Anh còn chưa ăn xong bánh bao đâu, đợi lát nữa chắc chắn lại đói bụng.”
Trong lúc vội vàng, cô dùng khăn tay sạch sẽ gói vài chiếc bánh bao cất vào trong túi, sau đó chàng trai chở cô gái đi trên con đường núi xóc nảy.
Bả vai dày rộng của anh gần như chắn hết gió lạnh cho cô, cô dựa vào lưng anh, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đợi đến khi anh đạp xe đến con đường không còn xóc nảy, gió núi cũng nhỏ dần, cô mới yên lặng vươn tay ra đưa đến bên miệng anh, đầu ngón tay cầm một chiếc bánh bao.
“Ăn thêm một chiếc nào!”
Hạ Tùng Bách hơi cúi đầu ngậm lấy chiếc bánh bao vẫn nóng hôi hổi, hai má bắt đầu nhấm nuốt, khuôn mặt góc cạnh dường như chứa đầy ý cười.
Liên tiếp ăn hết bốn chiếc bánh bao, anh mới hàm hồ đưa ra bình luận: “Ngọt.”
Vở kịch nhỏ:
Hương Hương: Rõ ràng là nhân thịt, nhân mặn, lấy đâu ra ngọt?
Bách Ca: Ừ, đúng là rất ngọt.
Bình sinh quân: "..."