Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 94 - Chương 94. Đại Nữu Hát Anh Nghe Một Bài

Chương 94. Đại Nữu hát anh nghe một bài Chương 94. Đại Nữu hát anh nghe một bài

Chiếc bánh bao chiên trong miệng anh, vỏ giòn nhân mềm, lớp da mỏng dính, bên trong là nhân thịt béo ngậy, kèm theo nước canh đông lạnh đậm đà, Hạ Tùng Bách ăn hết bốn chiếc vẫn cảm thấy thòm thèm.

Ăn xong rồi anh lại mở ra miệng, có điều lần này lại ăn một miệng gió lạnh.

“Hết rồi à?”

Rất lâu sau Triệu Lan Hương mới nghĩ ra câu Hạ Tùng Bách nói ngọt là ý gì, cô cúi đầu nhìn hai chiếc bánh bao chiên nhân thịt và ngô còn sót lại trong lòng ngực, vừa rồi rõ ràng là Hạ Tùng Bách ăn bánh nhân rau hẹ, lấy đâu ra vị ngọt.

Triệu Lan Hương bị lời biểu đạt tình cảm bất ngờ này của anh, làm cho cả người nóng lên, trái tim đập thình thịch.

Cô véo vào cái eo gầy nhưng săn chắc của anh, yên lặng cúi đầu đút cho anh hai chiếc bánh bao nhân bắp còn lại.

“Lần này mới ngọt.”

Hạ Tùng Bách ngậm bánh bao nhân bắp ngọt ngào, lười biếng híp mắt lại.

“Đều ngọt mà!”

Suốt quãng đường đi, Triệu Lan Hương không nói lời nào, Hạ Tùng Bách lại lải nhải cả quãng đường:

“Đại Nữu, hát một bài anh nghe nào?”

“Vì sao lại gọi em là Đại Nữu, em không có chị gái à?”

Triệu Lan Hương lại véo anh một cái, mắng: “Anh đạp xe cẩn thận đi, nói nhiều như vậy làm gì?”

Đại Nữu là biệt danh Tiểu Hổ Tử gọi cô, Triệu Lan Hương cũng thật sự không có chị gái.

Triệu Hùng, ông nội Triệu Lan Hương có ba người con trai, Triệu Vĩnh Khánh xếp thứ hai, bên trên còn có một người anh, bác trai Triệu Lan Hương sinh một trai một gái, nhưng mà con gái lại là nhỏ hơn Triệu Lan Hương một tuổi.

Khi nghe thấy Hạ Tùng Bách xưng hô như vậy, Triệu Lan Hương cũng không cảm thấy kỳ quái, cô thường xuyên đặt thư nhà viết tới ở trên mặt bàn, cha mẹ cô gửi thư nhà tới, dòng đầu tiên lúc nào cũng gọi cô là Đại Nữu.

Cô hỏi: “Anh xem trộm thư của em hả?”

“Đâu có.” Hạ Tùng Bách vội vàng trả lời.

Anh chỉ tùy ý liếc qua một cái, nhìn được xưng hô trên đầu lá thư.

Cô nàng này đúng là không cẩn thận, để thư ngay trước mí mắt anh, anh đâu có xem trộm mà là quang minh chính đại xem.

Nhưng mà nói thật ra, Hạ Tùng Bách vẫn luôn có chút tò mò về gia đình bạn gái mình, đối với người nhà của anh cô đều quen thuộc, anh lại không biết trong nhà cô có mấy người, tên họ là gì anh cũng không biết.

Hạ Tùng Bách cất giọng lưu manh hỏi: “Đại Nữu em có hát hay không?”

Triệu Lan Hương véo anh một cái, cuối cùng không chịu nổi anh lải nhải, đành cúi đầu gân cổ hát một bài.

Giọng hát nhẹ nhàng của cô không hề trong trẻo giống như ngày thường, mà mang theo chút khàn khàn buổi sáng, nhiều thêm một chút lười biếng.

“Ánh trăng xinh đẹp như vậy, nhưng ánh trăng không phải anh.

Ánh trăng sáng tỏ, anh có hiểu lòng em.”

Cô chậm rãi ngâm nga, những bài hát cũ của vài thập niên trước cô không nhớ rõ lắm, có chỗ nào quên thì ậm ừ lướt qua, chỉ có một câu là cô nhớ rất rõ ràng.

“Thời gian trôi đi sẽ không quay lại nữa, chỉ để lại ký ức vô hạn.

Ai biết được tối nay anh sẽ ở nơi nào, ai biết được tối nay em sẽ ở nơi đâu.”

Đi qua ngọn núi lạnh lẽo, cây cối đều trơ trọi, chỉ có cây tùng cây bách trên vách đá là vẫn xanh tươi như cũ, giọng hát nhẹ nhàng của cô mang theo chút bi thương.

“Nhìn thấy ánh trăng, khiến em nhớ tới, nhớ tới tình cảm của anh.”

Hạ Tùng Bách nghe cô hát xong, thì cười nói: “Người thành phố các em đều hát những bài không bị quản chế như vậy sao?”

Triệu Lan Hương không phục nói: “Sơn ca bên này chỗ các anh cũng thế mà, anh trai tốt em gái ngoan gì gì đó, nghe còn nhiệt tình hơn!”

Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, cúi đầu bật cười.

Cô nói tiếp: “Anh cũng hát một bài anh trai tốt em gái ngoan cho em nghe đi?”

“Không hát, không hát đâu.”

Hạ Tùng Bách nói xong, lại dốc sức đạp xe, gió thổi vù vù lướt qua mái tóc ngắn ngủn của anh, xẹt qua cổ gáy, thổi vào trong cổ.

Mái tóc của Triệu Lan Hương cũng bị gió to thổi tung bay, cô giữ chặt tóc, mặt áp sắt vào tấm lưng ấm áp của anh, không nhịn được bật cười.

Cái anh chàng hay thẹn thùng này...

Đạp xe một lúc rất lâu, bọn họ mới đến được trại nuôi heo mới, trại nuôi heo này còn ở sâu trong núi hơn so với trại heo ban đầu, đi đi về về một chuyến phải mất rất nhiều thời gian. Chẳng trách trong khoảng thời gian này cô rất ít khi nhìn thấy bóng dáng anh, chỉ riêng đi đi về về một chuyến thôi cũng mất nhiều thời gian như vậy rồi, nếu là cô, cô còn chẳng muốn về nhà.

May mà gặp đúng mùa đông cũng là mùa nông nhàn, việc đồng áng của đại đội không nhiều lắm, anh rảnh rỗi đến mức buồn bực chân tay, nếu không ngày nào cũng chạy đi chạy lại hai lần như vậy, không khéo mệt chết anh.

Hạ Tùng Bách đưa cô leo lên trên núi, bên sườn núi trong rừng cây tầng tầng lớp lớp, có vài ngôi nhà ngói thấp thoáng, bên trong truyền ra mùi phân heo nồng nặc.

Vẫn chưa tới gần, Triệu Lan Hương đã ngửi thấy hương vị “hoạt sắc sinh hương” ấy.

Nơi nuôi heo quả nhiên rất thối, chẳng trách trên người anh lại có thể ám mùi lâu như vậy, quả nhiên không khác lắm so với suy đoán của cô. Lò mổ nơi anh làm việc và trại nuôi heo bị bắt, gần đây anh lại mới kiếm được một khoản tiền khổng lồ, ngoài việc nhận thầu lại trại heo của người ta, cô không còn nghĩ ra được điều gì khác.

Triệu Lan Hương đi vào trại nuôi heo, đếm qua qua, có không dưới trăm con heo, thân hình trắng trẻo mũm mĩm, toàn bộ đều là heo sữa. Nhưng mà cũng có một lứa heo hơn hơn một chút, nhưng cô liếc liếc mắt nhìn qua lập tức phát hiện ra lứa heo ấy vẫn chưa xuất chuồng được. Trong thời gian ngắn chỉ sợ trại nuôi heo này sẽ không kiếm được một đồng nào.

Cô không nhịn được nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.

Đám người Cẩu Thặng và Ngưu Đản thấy Hạ Tùng Bách dẫn theo người khác tới đây, không nhịn được đi tới.

Hạ Tùng Bách giới thiệu cho bọn họ làm quen với nhau, anh chỉ vào Triệu Lan Hương nói: “Bạn gái tôi, là người một nhà.”

“Yên tâm.”

Cẩu Thặng thấy Triệu Lan Hương, thì nhìn nhiều thêm vài lần: “Sau này vẫn nên ít dẫn người đến đây thì tốt hơn, khiến tôi căng thẳng lo lắng chết mất.”

Ngưu Đản nói: “Chào chị dâu.”

Cẩu Thặng oán trách xong rồi, cũng mở miệng chào hỏi Triệu Lan Hương.

Hạ Tùng Bách ho khan một tiếng, nói: “Khi bọn anh vừa bắt đầu làm công việc này, Cẩu Thặng lo lắng đến mức nửa đêm không ngủ yên, rảnh rỗi là lại đến chạy tới bên này.”

Hạ Tùng Bách bước tới chuồng heo, đứng bên ngoài sờ heo con, kiểm tra kỹ càng từng con một.

Anh thấp giọng nói với Triệu Lan Hương: “Hai người bọn họ đều là bạn lâu năm của anh, vì nuôi heo nhà cũng không về, trực tiếp ở lại trong rừng sâu núi thẳm.”

Triệu Lan Hương nghe thấy thế, không khỏi giật mình.

Hạ Tùng Bách giải thích: “Vì an toàn, Cẩu Thặng mới nói mấy lời kia.”

“Trại nuôi heo này của anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng đóng cửa như trại nuôi heo trước.”

Triệu Lan Hương nhìn thấy vẻ mặt kiên định và dáng vẻ kiêu ngạo của anh, không nhịn được bật cười.

“Ừ, nó có thể yên ổn làm lâu dài.”

“Mọi việc phải chú ý chút an toàn mới tốt, trước đó trong lòng em vẫn rất lo lắng, phải tận mắt nhìn thấy một lần mới có thể yên lòng được.”

Nói xong cô với Hạ Tùng Bách ra khỏi trại nuôi heo, đứng trên sườn núi ngắm nhìn cây cối trụi lủi dưới chân núi.

Địa hình quả núi này anh chọn vô cùng tốt, đứng chỗ này có thể nhìn thấy hết tình hình dưới núi, người nào đến người nào đi đều có thể trông thấy rõ ràng. Nếu như có kính viễn vọng thì càng tốt hơn, càng nhìn rõ hơn.

Cô nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh biết nuôi heo thế nào không?”

Hạ Tùng Bách gật đầu: “Hai người nuôi heo của trại heo trước, anh giữ lại hai người.”

Triệu Lan Hương nói: “Em biết các anh là nông dân, quá nửa đều biết cách nuôi heo, có điều nuôi một con không giống với nuôi cả một đàn.”

Nếu thức ăn chăn nuôi heo tốt, nuôi heo theo cách khoa học, về lý luận ba tháng xuất chuồng một lứa hoàn toàn không thành vấn đề, có điều thực tế lại là từ ba đến bốn tháng mới xuất được một lứa.

Nhưng hiện tại sau khi cô xuống nông thôn, cô phát hiện ra ở quê người ta nuôi heo một năm mới xuất được một lứa, nuôi từ đầu năm đến cuối năm, nuôi cho béo mập, một con heo cũng chỉ được tầm một tạ.

Nếu làm trại nuôi heo, một năm mới xuất chuồng một lứa, vậy thì nghèo chết.

Hạ Tùng Bách nghe thấy bạn gái nói thế, ánh mắt hơi lóe sáng.

“Nghe em nói thế hình như em có ý tưởng, dạy cho anh đi.”

Triệu Lan Hương vội vàng xua tay: “Có gì đâu mà dạy với chỉ bảo.”

Cô đi sóng vai với Hạ Tùng Bách, bước chậm từng bước trong rừng, vừa đi cô vừa nói: “Trước đây khi học trong trường, em thường nghe giáo viên nói đến cách thức làm việc, trong phương pháp luận của Mark cũng đề cập đến. Đại đội trưởng của đội hai cách vách không phải cũng thường xuyên học tập sách nông nghiệp, áp dụng phương pháp khoa học vào trồng trọt hay sao?”

“Nuôi heo cũng như vậy, phải nuôi theo cách khoa học, không thể làm bừa được, em tìm cho anh chút sách vở liên quan, anh... Có muốn đọc không?”

Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, mặt mày giãn ra, đuôi lông mày hơi nhếch lên, ánh mắt sáng ngời.

Anh gật đầu liên tục: “Muốn đọc, muốn đọc!”

Anh không nhịn được thầm tán dương cô gái này, có gan có mưu, tầm mắt cũng rộng lớn, giống bà nội anh.

Tận đáy lòng Hạ Tùng Bách cảm thấy tự hào vì có thể kết giao được với người bạn gái tốt như vậy, đúng là bạn gái anh có khác.

Anh bằng lòng nghe lời cô nói, thậm chí còn gấp không chờ nổi muốn tìm ngay một chút sách dạy nuôi heo.

Việc học của Hạ Tùng Bách, tất cả đều do bà nội anh dựa vào chút kiến thức trong trí nhớ dạy lại, không học theo sách giáo khoa chính quy, bà nội anh nghĩ đến thứ gì sẽ dạy cho anh thứ đó.

Đối với sách vở trong lòng anh tràn đầy cảm xúc phức tạp. Sách đối với người nông dân mà nói, vô cùng xa lạ, còn là thứ vô dụng, nhưng anh là con cháu phần tử trí thứ, trong cốt tủy có chứa khát khao hướng tới tri thức do tổ tiên truyền lại, anh cảm thấy, đáng lẽ ra anh nên là phần tử trí thức, chứ không phải một người nông dân bình phàm như thế này.

Hạ Tùng Bách nắm chặt bàn tay hơi lạnh của bạn gái mình, dịu dàng nói: “Anh bảo Lý Trung tìm thử xem, em thấy thế có được không?”

Triệu Lan Hương nhìn người đàn ông vừa kích động lại vừa thành thật này, anh giống một kẻ ngốc hỏi cô một câu rất vụng về, khiến cô không nhịn được bật cười: “Đương nhiên là tốt rồi, anh ta quen biết rộng hơn anh nhiều.”

“Loại sách này khả năng không dễ tìm lắm, em sẽ bảo bạn em để ý giúp một chút.”

Hiện giờ sách khoa học chưa phổ cập như nấm mọc sau mưa giống tương lai, vào trong hiệu sách có thể tìm được cả đống. Trong giai đoạn này phần lớn là sách về đảng, lời trích dẫn hoa mỹ của chủ tịch, tư tưởng Mark – Lenin. Cả thành phố cũng không có mấy hiệu sách, muốn nghiêm túc tìm một quyển về mặt này đúng là không dễ dàng, đặc biệt còn ở nơi lạc hậu như thành phố N.

Trong lòng Hạ Tùng Bách cảm thấy ấm áp như dung nham đang sôi lên cuồn cuộn.

Anh biết sớm muộn gì mình cũng phải nói chuyện nuôi heo cho cô biết, sau khi nói cho cô, anh có thể có người cùng chia sẻ tâm sự. Hiện giờ hai người cùng nhau thương lượng, bày mưu tính kế, cảm giác ấy rất tốt.

Khi anh cảm thấy mệt mỏi, có người luôn ủng hộ anh, luôn tính toán cho anh, thương lượng cùng với anh.

Lý Trung kia là kẻ ngốc không biết chữ, bảo anh ta tính toán anh ta còn không rõ lắm, Hạ Tùng Bách có thể tưởng tượng được nếu để anh nói chuyện nuôi heo khoa học với anh ta, chắc chắn chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

Hạ Tùng Bách không nhịn được lại cảm thấy đau đầu, anh không khỏi nhớ tới mấy tháng trước khi Cố công miệt mài chia sẻ với anh về tầng nham thạch, kết cấu công trình, anh không hiểu gì nhưng vẫn nghe hăng say vài ngày. Không hổ là kẻ làm thầy người khác.

Hạ Tùng Bách sợ đám người Cẩu Thặng không biết nuôi heo, còn cố ý mời người nuôi heo lão luyện trước đây đến, tốt xấu gì cũng dạy dỗ bọn họ một khoảng thời gian, để bọn họ làm quen tay.

Cũng may bình thường Lý Trung cũng không quá quan tâm đến chuyện nuôi heo như thế nào, tất cả mọi chuyện đều giao hết cho người chăn nuôi, trong tiềm thức của anh ta có lẽ cảm thấy, muốn nuôi heo béo cứ cho ăn no là được, sao phải để ý nhiều chuyện vụn vặn làm gì.

Dân quê nuôi heo đều nuôi tùy tiện theo ý mình, không phải vẫn nuôi béo được sao, đâu cần phải chú ý nhiều như vậy.

Vở kịch nhỏ:

Hương Hương: Sao không hát anh trai tốt em gái ngoan?

Bách Ca: Ở chỗ này bài hát đó là đàn ông hát cho vợ mình nghe, con gái nghe xong phải làm vợ người hát.

Anh hát rồi, em sẽ làm vợ anh chứ?

Hương hương: "..." Xấu hổ không nói lời nào ~

PS: Bài Hương Hương hát là bài Ánh trăng nói hộ lòng em của Đặng Lệ Quân.

Bình Luận (0)
Comment