Sắc mặt của người đàn ông trung niên càng khó coi hơn vài phần.
Ông ta cảm thấy con trai của mình vô tội, chẳng qua là bị Bao Hải giật dây thôi, hơn nữa Tống Sở này cũng có bị làm sao đâu?
Trái lại hôm đó con trai của ông ta còn phải vào bệnh viện, mặc dù không kiểm tra ra là bị thương ở chỗ nào, nhưng mà ở khách sạn kêu đau tới ba ngày, ông ta đau lòng chết mất.
Vì vậy nhìn Tống Sở, nói cũng mang theo vài phần tức giận, "Chuyên gia Tống, cô làm vậy có phải là không công bằng rồi không? Trẻ nhỏ đùa giỡn mà thôi, đến nỗi phải dây dưa tới việc làm ăn hay sao?"
"Hơn nữa người liên quan trong việc kia là Bao thiếu gia, con trai tôi cũng đâu cố ý, cô đây là quan báo tư thù sao?" Ông ta cố ý lớn tiếng chất vấn.
Ông ta nhấn mạnh vào bốn chữ “Quan báo tư thù”.
Tống Sở nghĩ mà buồn cười, quả nhiên con trai làm việc có vấn đề đều là do người làm cha này đích thân dạy dỗ.
Nhìn dáng vẻ của người này, cho dù con trai ông ta đã từng ức hiếp nữ đồng chí, khi nam phách nữ cũng chẳng tính là gì cả, đúng là tam quan bất chính.
Cô cười lạnh nói: "Buổi đấu thầu ngày hôm nay là do tôi tổ chức, hai công ty điều chế thuốc lớn ở nước ngoài cũng vì điều kiện của tôi mới ở ở chỗ này bán dây chuyền sản xuất và thiết bị."
"Tôi quan báo tư thù đấy, ông có thể làm gì tôi?" Cô nhíu mày vừa khí phách vừa tùy ý nói.
Mọi người ở đây đều giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới lại dùng khí phách cao ngạo để thừa nhận mình quan báo tư thù.
Nhưng mà những gì cô nói là sự thật, lần đấu thầu này là do cô đàm phán mới có được, cô muốn tùy hứng thì ai có thể quan?
Người đàn ông trung niên kia cũng không nghĩ tới Tống Sở lại lớn lối thừa nhận như vậy, còn hỏi ngược lại ông ta muốn thế nào, đúng là ức hiếp người.
"Đừng tự dát vàng lên mặt, buổi đấu thầu này tôi thừa nhận là do cô đàm phán mới có, nhưng những thương nhân nước ngoài này cũng là vì tiền mới bán dây chuyền sản xuất và thiết bị cho chúng tôi."
Ông ta đã nhìn ra, hôm nay bởi vì người phụ nữ mang thù lòng dạ hẹp hòi Tống Sở này đã khiến công ty của ông ta không thể mua được dây chuyền sản xuất và thiết bị.
Bởi vậy ông ta nhất định phải trút cơn giận này, "Có thể kiếm tiền thì sao bọn họ lại không kiếm chứ? Cho dù không có cô, hôm nay mọi người vẫn có thể mua được dây chuyền sản xuất và thiết bị, cô đừng coi mọi người là kẻ ngốc."
". . ." Ông ta vừa nói ra lời này, sắc mặt của đám người Tống Ích bèn thay đổi.
Không biết lời này có khiến Tống Sở tức giận hay không, tuy rằng bình thường cô sẽ lấy đại cục làm trọng, tính giác ngộ cũng rất cao, nhưng từ rất nhiều phương diện cũng có thể nhìn ra được, tính tình của cô không yếu đuối, càng không phải là người dễ trêu chọc.
Bọn họ căn bản không ngờ tên ngu xuẩn này lại kích động tìm chết như vậy, cho nên không kịp ngăn cản, bây giờ vô cùng muốn ném người này ra ngoài.
Hơn nữa, ở đây vậy mà lại có một số người tán thành ý nghĩ của người này, cảm thấy thương nhân nước ngoài sao có thể không kiếm tiền được? Chẳng qua là bởi vì Tống Sở chủ động nói ra, sau đó bèn thuận thế đồng ý thôi.
Cô tùy tiện quan báo tư thù như vậy dường như có chút quá phận.
Con trai của người ta trêu chọc cô, vậy mà cô lại bảo thương nhân nước ngoài không bán dây chuyền sản xuất và thiết bị cho công ty của người ta, chuyện này hơi quá phận.
Những người này hoàn toàn không nghĩ rằng, nếu như đêm hôm đó Tống Sở không thể tự mình giải quyết nguy cơ, hậu quả sau khi bị dẫn tới khách sạn sẽ như thế nào.
Nếu đổi thành một thiếu nữ không có giá trị vũ lực, vậy cả đời này có thể bị hủy rồi.
Sao lại không thể quan báo tư thù? Lẽ nào chịu nhục, còn phải cười vui vẻ đem dây chuyền sản xuất tặng vào trong tay cha con bọn họ sao?