Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 100 - Chương 100. Nó Tìm Ai Nói Chuyện

Chương 100. Nó tìm ai nói chuyện Chương 100. Nó tìm ai nói chuyện

Chương 100: Nó tìm ai nói chuyện

Lý Tam Nha vừa nghe thấy chuyện đơn giản như vậy, vung bím tóc một cái, trong nháy mắt đã chạy mất dạng khỏi tầm mắt của Lý Thanh Lê.

Có người giúp mình làm việc, Lý Thanh Lê đã yên tâm về phòng tiếp tục ngủ, cho dù không ngủ được nhưng nghỉ dưỡng đầu óc cũng tốt, nói không chừng ngày nào đó đột nhiên đầu óc của cô khai sáng, trở nên thông minh thì sao?

Buổi trưa quá nóng, Lý Thanh Lê trằn trọc rất lâu mới ngủ được, một giấc này lại ngủ đến gần hoàng hôn, khi tỉnh lại cả người ê ẩm, trong lúc nhất thời đầu óc rối loạn, cũng không biết tối nay là tối nào, thẳng đến khi Lý Tam Nha rón rén đẩy cửa vào trong.

“Cô út tỉnh rồi ạ?” Lý Tam Nha thấy Lý Thanh Lê ngồi trên giường, mắt khép hờ, lúc này mới thẳng sống lưng, tràn đầy sức sống chạy tới ngồi bên giường.

Lý Thanh Lê không mang biểu cảm, con mắt đảo một vòng ngơ ngác rồi lại đảo thêm một vòng, mới chuyển đến phía Lý Tam Nha, đôi mắt to giống nhau của hai cô cháu nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Cuối cùng bả vai của Lý Tam Nha đột nhiên rũ xuống, lắc đầu thở dài, bảo: “Kẹo hoa quả, chị cả cháu, cô út, cô nhớ ra chưa?”

Sau hai phút, ánh mắt rời rạc của Lý Thanh Lê mới tập trung lại, cuối cùng hồi phục vài phần thần thái, chỉ là nói chuyện vẫn chậm nửa nhịp: “Ồ… Đại Nha hả, nó tìm ai nói chuyện?”

Đôi mắt to của Lý Tam Nha híp thành một đường kẻ, đếm trên đầu ngón tay: “Chị cả đi tìm chị Ngân Yến nói chuyện một lúc trước, sau đó lại đi tìm chị họ ba của nhà bác cả nói chuyện, trên đường gặp được bạn học Vương Song Song lại nói vài câu, cuối cùng thì về nhà không ra ngoài nữa.”

Đáy mắt của Lý Tam Nha giấu một tia sáng, ngoài mặt lại hỏi với vẻ nghi ngờ và lo lắng: “Cô út, cô kêu cháu đi theo chị cả là muốn làm gì? Lẽ nào chị cả cháu xảy ra chuyện gì sao ạ?”

“Còn không phải Đại Nha có…” Nói được một nửa đột nhiên Lý Thanh Lê dừng lại, cuối cùng thần chí cũng hoàn toàn tỉnh táo, cũng tức đến bật cười, cô búng lên trán Lý Tam Nha một cái: “Giỏi lắm, suýt chút nữa bị con nhãi nhà cháu lừa vào tròng rồi! Cháu không cần biết nhiều như vậy, nếu như cháu vẫn muốn ăn kẹo thì cháu cứ tiếp tục giúp cô nhìn chằm chằm chị cả cháu.”

Lý Tam nha gật đầu như trống bỏi, vô cùng ngoan ngoãn: “Vâng vâng vâng, cháu nhất định sẽ giúp cô út trông chừng chị cả.”

Lý Thanh Lê chợt nhíu mày, đôi mắt lộ ra vẻ nghi ngờ: “Không đúng, Lý Tam Nha, cả buổi chiều cháu đều trông chừng Đại Nha sao? Vậy cháu không cần đi học?”

Vẻ mặt của Lý Tam Nha cứng ngắc, nhưng cô bé nhanh chóng cúi mắt không để Lý Thanh Lê nhìn thấy vẻ hoảng loạn trong thoáng chốc của mình, giọng đáp lại vẫn rất lớn: “Ôi chao, còn không phải gần đây cô Lưu bận chuyện lên đại học, thường xuyên có chuyện này chuyện kia cho nên thường chỉ dạy buổi sáng, gần đây ít tiết, cháu ở nhà cũng chán lắm rồi.”

Mấy ngày này Lý Thanh Lê đều là mắt vừa mở sắc trời đã tối, đến bàn cơm trong đôi mắt cũng chỉ có bát cơm to, tuy rằng cháu trai cháu gái xinh xắn đẹp trai đáng yêu đều có, nhưng nhìn thêm cũng chỉ là như vậy, cho nên trừ phi ngày nào đó trong nhà lại có thêm một quả trứng ngâm tương, bằng không cô sẽ không để ý đến bọn trẻ. Lý Tam Nha nói thế nào thì cô nghe như thế, hoàn toàn không nghĩ nhiều.

Vừa vặn lúc này cô nghe thấy trong sân có giọng của anh ba Lý, cô lập tức nhảy xuống, tinh thần hăng hái, bước vài bước ra ngoài cửa.

Anh ba Lý thấy Lý Thanh Lê ra ngoài cũng không ngạc nhiên, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại liếc ra ngoài sân, Lý Thanh Lê hiểu ngay, đi trước một bước ra sân đứng dưới cây hòe bên ngoài sân nhà mình.

Qua một lúc, anh ba Lý cũng ra ngoài, không đợi Lý Thanh Lê mở miệng nói chuyện, anh ba Lý đã đặt một tờ tiền giấy một đồng in hình máy cày vào trong tay Lý Thanh Lê.

“Dùng tiết kiệm một chút, em cũng là con gái lớn rồi, nên tích ít tiền riêng cho mình đi.”

Lý Thanh Lê chẳng làm gì mà vẫn có lời nhận một đồng tiền, lời của anh ta nói giống như có chuyện to tát lắm vậy, tâm trạng của cô lập tức tốt đẹp, hiện ra cái lúm đồng tiền, cười vô cùng ngọt ngào với anh ba Lý: “Cảm ơn anh ba, anh ba thật tốt với em.”

Mắt cô nhìn theo bóng dáng rời đi của anh ba Lý, lại quay người đi vào sân, tìm thấy anh hai Lý đang sửa cái cuốc mới kéo anh ta đi ra ngoài.

Anh hai Lý đang định tìm Lý Thanh Lê đối chất nên không phản kháng, hai anh em một trước một sau đi ra sau một đống cỏ bên khúc sông Tiểu Vượng ít người qua lại.

Bình Luận (0)
Comment