Chương 99: Chết cũng không quên được
Anh ba Lý chân trước còn chưa kịp bước ra khỏi sân, Lý Thanh Lê không biết từ một góc xó xỉnh nào đó chui ra, im hơi lặng tiếng xuất quỷ nhập thần xuất hiện sau lưng anh ba Lý, lạnh lùng lại kín đáo để lại một câu: “Anh ba, kiếm tiền cũng đừng quên em gái bên sông Tiểu Vượng nhé!”
Anh ba Lý sợ hãi loạng choạng, suýt chút nữa ngã quỵ xuống trước cửa.
“Không quên, chết cũng không quên được.” Anh ba Lý rít một câu nói này qua kẽ răng.
Gặt vội trồng vội xong, việc ở ruộng ít hơn, đột nhiên Lý Thanh Lê nhàn nhã, sau bữa sáng cô và ông Lý, hai cha con đối diện với nhau, nhìn nhau mà cười, rồi tự về phòng mình ngủ một giấc.
Một giấc ngủ này ngủ đến giữa trưa, trong nhà càng ngày càng nóng, Lý Thanh Lê không chịu được nóng, lăn một cái xuống khỏi giường, ra cửa đi thẳng vào nhà bếp cầm ấm trà trắng tráng men múc nước giếng trong lu uống hai hớp vào bụng, chút nóng nực trong cơ thể mới đè xuống được một chút.
Người tỉnh rồi bụng cũng tỉnh, Lý Thanh Lê không biết tại sao mình nằm cả một buổi sáng mà vẫn cảm thấy đói, nhưng xưa nay cô không có thói quen áp chế dục vọng của mình, vì thế cô sải bước nhẹ nhàng ra khỏi sân đi thẳng tới vườn rau bên sông, nhìn vườn rau một lượt, khi ra ngoài trong tay có thêm một quả dưa lê và hai quả hồng.
Cũng chỉ có Lý Thanh Lê cô mới có thể tự do đi dạo vườn rau như vậy, lần trước Lý Đại Bảo lén lút dạo vườn rau hái trộm quả dưa lê đã bị bà Điêu đá ra khỏi danh sách ba đứa cháu trai được thương yêu nhất.
Lý Thanh Lê biết quả dưa lê trong lòng mình tốt rất giống một người nổi bật, nếu như bị cô mang về nhà kiểu gì cũng sẽ thu hút một trận gió tanh mưa máu, vì sự yên bình của gia đình, cô chỉ có thể ngậm nước mắt há to miệng ăn dưa lê, ngay cả da của “người nổi bật” cũng không bỏ qua, xương cốt không còn, mới có thể khiến đám người Lý Đại Nha không phát hiện ra điều kỳ lạ nào, như vậy bọn họ mới không có bất cứ ảo tưởng gì không nên có.
Khi mẹ cô trồng dưa lê đã nói hai quả dưa lê này là trồng cho một mình Tiểu Lục, đừng nói là cháu trai ruột mà cho dù là con trai ruột cũng đừng hòng nghĩ đến, một dây mây dưa một cái lá dưa cũng không được.
Đối với chuyện này, Lý Thanh Lê chỉ muốn nói: Mẹ thật xấu nhưng cô rất thích!
Cô ăn xong dưa lê và hồng lại quay trở về nhà, vừa vặn buổi trưa dọn cơm, cô xới một bát cơm to cho mình, rưới nước sốt thịt khô xào đậu cô ve vào rồi cầm đũa đảo, khiến mỗi một hạt cơm đều thấm dầu và thơm phức, và một miếng vào trong miệng, cả miệng lẫn tâm hồn đều có được sự thăng hoa.
Ăn xong bát thứ nhất, Lý Thanh Lê đặt bát đũa xuống lau miệng, bà Điêu lo lắng hỏi: “Sao vậy Tiểu Lục, buổi trưa chỉ ăn một bát làm sao no được?”
Lý Thanh Lê xoa bụng: “Mẹ, không phải gặt vội trồng vội con đã gầy đi rồi sao? Có thể dạ dày cũng gầy theo rồi, ăn thêm không được.”
Lý Đại Nha mang vẻ mặt vô cùng cạn lời, nghển cổ cao giọng la lên: “Cô út, trên lưng giày cô còn hạt dưa lê kia kìa!”
Lý Thanh Lê: “…”
Lý Thanh Lê lặng lẽ lấy một viên kẹo hoa quả từ trong túi ra: “Lý Đại Nha, cho cháu một cơ hội nói lại.”
Trong nháy mắt, Lý Đại Nha giống như con cún nhỏ nhìn thấy khúc xương thịt mà mình nhớ nhung, đôi mắt sáng ngời: “Gần đây cô út mệt cho nên khẩu vị không tốt, cô út thật sự đã vất vả rồi.”
Lý Thanh Lê gật đầu: “Cháu gái cả của Lý Thanh Lê cô thật hiểu chuyện, cô phải thưởng cho mình thật tử tế mới được.”
Lý Đại Nha còn chưa phản ứng lại, Lý Thanh Lê đã hai phát lột xong vỏ kẹo hoa quả, ném kẹo rất chuẩn không lệch đi đâu vào đúng miệng mình.
Lý Đại Nha: “?”
Lý Thanh Lê cười gian trá: “Lý Đại Nha, cháu lớn rồi, có vài đạo lý cũng nên hiểu, hôm nay cô út dạy cháu một điều, đó là không thể đắc tội với phụ nữ!”
Lý Đại Nha khóc không ra nước mắt.
Vốn buổi trưa cô bé nên rửa bát, nhưng cô gái nhỏ ăn xong cơm lại ném bát đũa xuống, tức giận chạy ra ngoài.
Lý Thanh Lê để ý trong lòng, thấy Lý Tam Nha định vào nhà bếp giúp chị cả Lý, cô duỗi tay kéo cô bé đến một góc.
“Tam Nha, muốn ăn kẹo hoa quả không?”
Mắt Lý Tam Nha bắn ra tia sáng, nhưng thái độ lại ngoan ngoãn giống như một con cừu nhỏ: “Cô út, cô muốn cháu giúp cô làm gì? Cháu không cần kẹo, chúng ta là người một nhà.”
Lý Thanh Lê kiên quyết nhét một viên kẹo vào lòng bàn tay của Lý Tam Nha: “Bây giờ cháu đi theo sau chị cả cháu, xem con bé nói gì với những người nào.”