Chương 101: Anh ba cho anh bao nhiêu tiền
Lý Thanh Lê xưa nay mồm mép lưu loát, anh hai Lý bày ra bộ dáng anh trai tốt định chất vấn lại bị Lý Thanh Lê giành trước.
“Anh hai, hôm nay anh với anh ba ra ngoài, anh ba cho anh bao nhiêu tiền?”
“Có… có ý gì? Tiền với không tiền gì ở đây? Tại sao thằng ba phải cho anh tiền?” Anh hai Lý vừa mới sắp xếp xong từ ngữ lập tức bị một câu nói của Lý Thanh Lê làm loạn, nói chuyện lắp ba lắp bắp.
Lý Thanh Lê nháy mắt với anh ta, đè thấp giọng bảo: “Anh hai, anh đừng giả bộ nữa! Em đã biết anh với anh ba cưa gỗ trên núi mang ra chợ đen bán rồi nhé!”
Anh hai Lý sợ đến mức râu cũng run theo, giọng nói cất cao một cách vô thức: “Con nhãi nhà em bị điên à? Anh hoàn toàn không biết em nói gì cả? Anh còn có việc, không rảnh ở đây nói vớ vẩn với em!”
Anh ta quay người định chuồn.
Lý Thanh Lê không nhanh không chậm lấy một đồng tiền đó ra quơ hai vòng trước mặt anh hai Lý: “Anh ba vừa cho em tiền này, còn nóng hổi nguyên nhé, bây giờ ba anh em chúng ta chính là châu chấu trên một sợi dây thừng, anh ba, anh sợ cái gì chứ?”
Anh hai Lý vội vàng nhìn trái nhìn phải như ăn trộm, suýt chút nữa bịt miệng Lý Thanh Lê, vẫn là Lý Thanh Lê ghét bỏ anh hai của cô lôi thôi, dùng sức đẩy tay anh ta ra.
Trên trán anh hai Lý túa một tầng mồ hôi lạnh, đè thấp giọng nói nặn ra tiếng có hơi thô kệch: “Lý Tiểu Lục, em không cần mạng nữa sao, ở bên ngoài nói mấy chuyện này? Em nói mấy thứ này rốt cuộc là muốn làm gì hả?”
Mí mắt của Lý Thanh Lê hơi giật nhẹ, vẻ mặt có hơi oan ức: “Em chỉ cảm thấy anh ba tinh ranh như thế, sợ anh hai anh chịu thiệt thôi mà! Anh giúp anh ba cưa gỗ, chuyển gỗ, gánh mạo hiểm lớn bao nhiêu, có thế nào anh ba cũng phải chia cho anh một nửa mới đúng nhẽ chứ.”
Vẻ mặt của anh hai Lý chợt bình tĩnh lại, chỉ mím môi đáp: “Thằng ba là người thế nào, anh hiểu rõ hơn em, không cần em lo lắng, nếu như em thật sự quan tâm anh hai em như vậy, sẽ không làm ra loại chuyện tráo rượu của anh thành nước!”
Lời này vừa nói ra, trên mặt Lý Thanh Lê không có vẻ hoảng hốt như anh hai Lý tưởng tượng, cũng không hề thấy áy náy chút nào, ngược lại còn mang vẻ mặt “em biết, em tự hào” khiến anh hai Lý tức muốn chết.
“Lý Tiểu Lục!” Anh hai Lý thổi râu trừng mắt, khóe mắt như muốn nứt ra.
Lý Thanh Lê lại lặng lẽ thở dài, lén đưa ánh mắt ai oán nhìn qua.
“Anh hai ơi, sao anh không biết nỗi khổ tâm của em chứ?”
Anh hai Lý: “?”
Lý Thanh Lê ngồi xuống đống cỏ khô bên cạnh ụ cỏ lớn, nhìn chằm chằm vào anh hai Lý không chớp mắt, không nhanh không chậm bảo: “Anh hai, anh và chị hai đã nhiều năm như vậy không có thêm con, anh có từng nghĩ có khả năng vấn đề không phải ở chị hai mà là ở anh chưa?”
Lời này vừa nói ra có uy lực giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, anh hai Lý nổi trận lôi đình, chỉ vào Lý Thanh Lê rồi tấn công bằng nước miếng văng tứ lung tung.
“Con nhãi ranh nhà em mới lớn bao nhiêu hả? Em hiểu cái gì? Loại lời này cũng là lời một cô gái lớn chưa chồng như em nên nói sao? Truyền ra ngoài rồi sau này ai còn dám lấy em nữa? Anh nói luôn ở đây cho biết, sau này em gặp chuyện thì cũng tại cái miệng này hết nhé! Nói mà không suy nghĩ, mấy lời có hay không có gì đó đều nói ra ngoài! Cha mẹ chúng ta chiều em từ nhỏ không phải là giúp em mà là đang hại em!”
Lý Thanh Lê thầm nghĩ, nếu như lời này đặt trong cốt truyện nguyên tác, anh hai cô thật sự nói không sai, trong tiểu thuyết cô nói chuyện mà không suy nghĩ, không phải đã nhiều lần liên tiếp đắc tội với Tô Nhan và anh năm của cô hay sao? Không chỉ thế, cô còn đắc tội với mấy anh trai chị dâu, tuy rằng trước mắt xem chừng hình như kiếp này cũng không tốt được bao nhiêu, nhưng ít nhất ước nguyện ban đầu của cô đã không còn là chọc tức anh trai chị dâu nữa, mà là thay đổi vận mệnh cho bọn họ, không phải sao?
Đương nhiên, mấy ngày này cô chơi cũng rất vui vẻ.
Trước đây cô còn muốn nói toàn bộ tình tiết trong tiểu thuyết cho mấy anh trai chị dâu biết, để bọn họ thức tỉnh, nhưng bây giờ cô đã thay đổi chủ ý rồi, nói cho anh trai chị dâu biết có tin hay không là một chuyện, chủ yếu là tại sao phải nói cho bọn họ biết?