Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 122 - Chương 122. Lòng Dạ Thật Hiểm Độc!

Chương 122. Lòng dạ thật hiểm độc! Chương 122. Lòng dạ thật hiểm độc!

Chương 122: Lòng dạ thật hiểm độc!

Trong sân ồn ào, mấy người trong tộc nhà họ Lý vây quanh ông Lý và bà Điêu, mồm năm miệng mười hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn hỏi có cần con trai và cháu trai, cháu chắt nhà bọn họ lên giúp không? Người đông sức lớn, đảm bảo chỉ vài cái là lao vào được ký túc xá thanh niên trí thức ngay!

Lời này không những không ai phản bác, ngược lại còn dẫn đến càng ngày càng nhiều người phụ họa hơn, người nào cũng vung nắm tay, cùng chung mối thù, còn kích động hơn bản thân người nhà họ Lý trong cuộc.

Muốn hỏi tại sao thì vì trong đại đội đã sớm có không ít người bất mãn với các thanh niên trí thức, đội sản xuất bọn họ chỉ có nhiêu đất như vậy, cũng chỉ có tưng đấy việc mà thôi, một năm sản xuất ra nhiều lương thực như vậy, nếu như không có thanh niên trí thức, bọn họ vẫn trồng trọt như cũ, lương thực chia cho mỗi người còn có thể nhiều hơn một chút.

Còn có một vài nông dân chất phác lương thiện cũng chướng mắt vài thanh niên trí thức, bọn họ bán mạng ở ruộng đất và hoa màu, hoa màu chính là con ruột của bọn họ, nhưng trong các thanh niên trí thức lại có vài người lén giở trò gian trá, làm việc thì lén lười, chỉ làm qua loa cho xong, nhưng vẫn có thể giành được công điểm y chang bọn họ, được chia lương thực của bọn họ, thế này kêu bọn họ làm sao nuốt được cục tức này chứ?

Vài năm trước còn có thanh niên trí thức ỷ nhà mình điều kiện tốt, ở công xã quan hệ nam nữ lung tung, khiến đứa trẻ ở công xã người ta mang thai, tuy rằng thanh niên trí thức đó đã sớm tìm quan hệ về thành phố, nhưng khoản nợ này lại tính lên đầu tốp thanh niên trí thức hiện tại này.

Lý Thanh Lê mắt thấy các chú bác, các anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái nhà mình tâm trạng càng ngày càng kích động, còn khoa trương hơn người nhà mình, không thể không hé mồm giải thích, chỉ là người xung quanh nhiều người hỗn tạp, cô dồn khí vào đan điền phát ra một tiếng rống giận như hổ cái, lúc này cả sân mới lập tức yên tĩnh.

Dù sao mới vừa ăn xong ba bát cơm chiên trứng to bự, Lý Thanh Lê lại là một người nóng tính, bây giờ cơn đau ở vết thương đã vơi đi không ít, tinh thần vốn mệt mỏi của cô vì sắp được chính tay đâm chết kẻ thù mà adrenalin bốc lên, nét mặt tỏa sáng, cho nên một tiếng gào san phẳng đất đó không thể nói không vang dội có sức, đinh tai nhức óc, giã thẳng vào tim phổi chạy xuống tâm can, khiến mông cũng thít chặt lại.

Trong sân lập tức yên tĩnh, Lý Thanh Lê ngồi trên ghế ở giữa, được các chị em bảo vệ vây quanh, nở nụ cười nhẹ với người trong tộc họ Lý có mặt ở đây, vài sợi tóc theo gió mà bay, một đôi mắt sáng ngời hữu thần.

“Các chú các bác các thím, các anh các chị, các cháu trai cháu gái lớn, cháu trai cháu gái họ, người nhà họ Lý chúng ta xưa nay hiểu lý lẽ nhất, cháu thân là con cháu nhà họ Lý đương nhiên có sao nói nấy, chuyện gì ra chuyện ấy, tuyệt đối không vô duyên vô cớ liên lụy người khác…” Nói đến đây cô kéo ống quần lộ ra đầu gối và hai chân, lại duỗi hai cánh tay tới, xòe mười ngón tay ra, để lộ vết thương khắp cả người mình không che đậy gì hết ra trước mặt người khác.

“Vết thương cả người cháu là do hôm nay Lương Lỗi lén đẩy cháu xuống sườn núi, lúc lăn xuống quệt ra, còn cả chân phải của cháu cũng ngã gãy rồi, bây giờ vừa tím vừa sưng, cháu từ nhà qua đây vẫn là nhờ anh cả cõng cháu tới, xem chừng không tới mười ngày cháu không khỏe lại được. Cháu tự hỏi mình chưa bao giờ từng làm chuyện gì trời đất không dung với Lương Lỗi, mà anh ta lại hại cháu như vậy, cha mẹ cháu, anh trai chị dâu thương cháu, cho nên mới kéo qua đây tìm Lương Lỗi đòi lời giải thích, chuyện này không liên quan đến các thanh niên trí thức khác.”

Về phần có liên quan đến Hoàng Quảng Linh hay không, vậy còn phải đợi bốn anh trai của cô có hợp lực hay không, có thể đánh nát miệng Lương Lỗi, nôn ra chân tướng được không.

Lời này của Lý Thanh Lê vừa nói ra, bầu không khí yên tĩnh lạ thường trong nháy mắt, những người khác ông nhìn tôi tôi nhìn ông, đợi một lúc, thấy quả thật không ai nghi ngờ câu “chưa bao giờ từng làm chuyện gì trời đất không dung với Lương Lỗi” đó của Lý Thanh Lê, lúc này mới lác đác mở miệng phụ họa.

“Quá đáng quá rồi! Lòng dạ thật hiểm độc! Nhìn Tiểu Lục bị hại thành thế nào rồi kìa! Cả người bị thương, không có chỗ nào lành lặn!”

Bình Luận (0)
Comment