Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 123 - Chương 123. Tôi Với Cậu Thân Lắm Sao?

Chương 123. Tôi với cậu thân lắm sao? Chương 123. Tôi với cậu thân lắm sao?

Chương 123: Tôi với cậu thân lắm sao?

“Người này lòng dạ độc ác, hại người ta, đánh anh ta một trận ra trò là không sai!”

“Em gái, cần người thì cứ mở miệng bất cứ lúc nào, người này đã đổ bô lên đầu nhà họ Lý chúng ta, không còn là chuyện của một mình em nữa, đây là mặt mũi của cả nhà họ Lý đều bị ném lên đất giẫm rồi!”

Lý Thanh Lê: “…”

Tuy rằng rất cảm động nhưng nếu như trước khi bọn họ mở miệng không im lặng thật lâu thì cô nhất định càng cảm động hơn.

Nhưng Lý Thanh Lê vẫn mỉm cười: “Cảm ơn các chú, các bác, các dì, các cô, các anh, các chị đã chống lưng cho cháu, bốn anh trai của cháu đánh trước, đánh mệt rồi lại gọi mọi người sau.”

Những thanh niên trí thức khác: “…” Nhìn lời cô nói còn là tiếng người không?

Nói là mấy thanh niên trí thức nhưng thật ra chỉ có một mình Tô Nhân, Đường Nhã thì khoanh tay dựa lên khung cửa từ đầu đến chân xem trò, Lưu Ngọc Hân thấy là tìm Lương Lỗi cũng hoàn toàn không muốn quản, ngược lại nghe Lý Thanh Lê nói rõ ngọn ngành, cô ta biết chỉ sợ Lý Thanh Lê đã bị mình liên lụy rồi, trong lòng vô cùng áy náy.

Cô ta tốn sức một hồi mới chen được đến bên cạnh Lý Thanh Lê, nhìn thấy hết toàn bộ vết thương trên người cô, duỗi tay muốn chạm vào lại rụt tay về, đôi mắt đỏ hoe, thấp giọng bảo: “Xin lỗi Tiểu Lê, là tôi liên lụy đến cô rồi.”

Lý Thanh Lê cười hoàn toàn không để ý, đáp: “Tất cả đều là sự lựa chọn tôi tự mình làm ra, người hại tôi cũng là Lương Lỗi, có liên quan gì đến cô đâu? Hơn nữa chẳng qua chỉ là chút thương tích nhỏ thôi.”

Đám người chị cả Lý ở xung quanh nghe mà không hiểu, chuyện này lại có liên quan gì đến cô Lưu?

Mọi người đang định mở miệng hỏi tại sao, thì lúc này ký túc xá thanh niên trí thức nam lại bất thình lình mở ra từ bên trong.

Lý Thanh Lê theo ánh mắt của mọi người nhìn qua, chỉ thấy cửa ký túc xá trí thức nam mở rộng, Ngưu Kiến Quốc và Phó Bạch mỗi người một bên, áp giải hai cánh tay của Lương Lỗi cưỡng chế đẩy người ra.

Tóc tai và quần áo của Lương Lỗi đều loạn cào cào, trong nháy mắt bị đẩy ra ngoài anh ta giống như một con chuột trong cống nước nhìn thấy mặt trời giữa ban ngày, theo bản năng cúi đầu nghiêng mặt qua, nhưng anh ta phản ứng lại cực nhanh, một giây sau đã ngẩng đầu ưỡn ngực, trợn mắt nhìn người nhà họ Lý với vẻ giận dữ.

“Các người muốn làm gì? Tôi đang giặt giày yên lành thì một đám người như thổ phỉ xông vào đây, ánh mắt giống như muốn ăn thịt tôi, tôi sợ nên mới trốn vào phòng.”

Nói xong còn trừng mắt nhìn Phó Bạch và Ngưu Kiến Quốc đã bắt giữ mình không thả ra với vẻ tức tối: “Hai tên phản bội các người, mệt cho tôi còn cho rằng chúng ta cùng ăn cùng ngủ cùng ở với nhau năm, sáu năm, không phải anh em ruột nhưng còn hơn anh em ruột, vậy mà các người nghe Lý Thanh Lê nói lung tung vài ba câu đã bán đứng tôi? Trong lòng các người, Lương Lỗi tôi chính là loại tiểu nhân không biết xấu hổ, lòng dạ độc ác như vậy sao? Chúng ta đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy, lại thua vài ba câu xúi giục của người khác? Hóa ra tình cảm giữa chúng ta rẻ mạt như vậy sao? Bỏ đi bỏ đi, là tôi quá ngốc, quá ngây thơ, vậy mà lại ảo tưởng có thể dùng thật lòng đổi lấy thật lòng. Nực cười! Quá nực cười!”

Lương Lỗi không hổ là người từng học qua cấp ba, những lời này rất dõng dạc, nội dung cực kỳ chua xót, khiến Ngưu Kiến Quốc nghe xong cũng dao động, nhìn về phía Phó Bạch với vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.

Phó Bạch khép nửa mắt, vẻ mặt vô cùng vô tình như thể đang ngồi thiền, đợi Lương Lỗi nói xong, anh không nhanh không chậm đáp một câu: “Tôi với cậu thân lắm sao?”

Ngưu Kiến Quốc và mọi người: “!”

Chúng tôi cảm giác được lồng ngực của Lương Lỗi bị đâm một nhát dao.

Lương Lỗi quả thật mặt mày đỏ gay, ánh mắt và tiếng cười ồ lên của mọi người giống như roi da tẩm nước muối quất từng nhát lên người anh ta, khiến anh ta chỉ hận không thể tìm cái rãnh chui xuống ngay tại trận.

Lương Lỗi bị lời này kích thích còn chưa phản ứng lại được, thì cả người đã bị Phó Bạch đẩy về phía anh em nhà họ Lý, đợi anh ta lại phản ứng lại, bản thân đã rơi vào trong vòng vây của bốn anh em nhà họ Lý, anh ta trừng to mắt con ngươi không ngừng đảo trong sự sợ hãi, cực kỳ giống con cừu nhỏ lạc vào bầy sói, đáng thương nhỏ bé lại vô lực.

“Khà khà…”

“Ha ha…”

“Hê hê…”

“Hì hì…”

Lương Lỗi không khỏi lùi lại, không biết bị ai cố tình duỗi một chân tới ngáng anh ta ngã sấp, lần này anh ta chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn bốn “ngọn núi lớn,” thật sự có lắp thêm cánh cũng khó mà bay được.

Bình Luận (0)
Comment