Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 162 - Chương 162. Coi Vợ Tôi Là Túi Cát Sao?

Chương 162. Coi vợ tôi là túi cát sao? Chương 162. Coi vợ tôi là túi cát sao?

Chương 162: Coi vợ tôi là túi cát sao?

Lý Thành Công tức đến đỏ ngầu mắt, chỉ hận không thể đột phá vòng vây đánh cho chị ba Lý một trận tơi bời, nhưng lại bị Lý Thành Dương túm lại.

“Chị ba em còn chưa nói câu nào! Anh muốn đánh chị dâu em cũng phải hỏi em có đồng ý trước không đã!”

Người nhà Lý Thành Công thấy Lý Thành Dương giữ anh ta lại, lập tức ưỡn ngực đi lên: “Mày làm gì? Mày làm gì hả? Mày làm lính rồi thì lợi hại lắm phỏng? Coi người nhà tao không có ai hả?”

Đám người anh cả Lý không cam lòng yếu thế cũng ưỡn ngực đi lên, hai nhà húc lồng ngực vào nhau, vai va vào nhau, rõ ràng là đang đọ sức.

Có người muốn đánh vợ mình, là chồng làm sao nhịn được? Anh ba Lý đỏ mắt đối chọi với cả gia đình Lý Thành Công, hàm dưới cắn chặt, biểu cảm vô cùng kích động.

“Vợ tôi và chị hai anh cãi nhau đấy thì đã làm sao? Người cãi nhau với vợ tôi cũng nhiều lắm nhé, hai bàn tay đếm không hết, lẽ nào bọn họ xảy ra chuyện cũng đổ hết lên đầu vợ tôi sao? Coi vợ tôi là túi cát sao? Các người gọi Chu Tiểu Vượng đó tới cho lão tử, lão tử muốn chính miệng hỏi nó, nó có tận mắt nhìn thấy chị hai Vương cãi nhau với vợ tôi xong nhảy sông hay là thế nào không?”

“Trẻ con tùy tiện nói vài câu đã có thể chứng minh vợ tôi hại chị hai Vương được sao? Vậy tôi cũng nói Tiểu Vượng có lòng nghi ngờ vợ tôi, cố tình đổ oan cho vợ tôi đấy!”

Lời này của anh ta vừa nói ra, không ngờ Chu Tiểu Vượng lập tức đứng ra, đứa trẻ nghển cổ nói năng rành mạch: “Cháu không nói dối, cháu đã nghe thấy Trương Mỹ Quyên và chị hai Vương cãi nhau! Trương Mỹ Quyên nói chị hai Vương có quan hệ mập mờ với chú hai ế, còn nói: Quả phụ Vương, cô đừng tự coi mình thành hành lá, người nào cũng ngâm tương để ăn? Cháu có thể thề nếu như cháu nói một câu nào là dối trá vậy cháu sống không đến được ngày mai!”

Chu Tiểu Vượng mới là đứa trẻ tám tuổi, nào có suy nghĩ sâu được bao nhiêu, mô phỏng giọng điệu của chị ba Lý lại giống y như đúc, lần này không chỉ người tới quan sát trận chiến mà ngay cả người nhà họ Lý đều hoàn toàn tin hết.

Trương Mỹ Quyên không hề nói chuyện này với người nhà!

Nhưng trong lòng người nhà họ Lý đều hiểu rõ, đại địch trước mặt tuyệt đối không thể xung đột nội bộ, bằng không cả gia đình lớn bọn họ thật sự sẽ thành trò cười mất, sự việc cấp bách trước mắt vẫn là cùng nhau đối ngoại, cho nên người nhà họ Lý cũng không mở miệng chất vấn chị ba Lý, chỉ là mười mấy đôi mắt đều mang theo chất vấn và oán khí nhìn về phía cô ta.

Nếu không phải kiêng dè người ngoài có mặt ở đây thì chỉ sợ người nhà mình đã muốn lột da cô ta rồi.

Trong thời gian ngắn ngủi, chị ba Lý trải qua khiếp sợ, hoảng loạn, thất thố, sau đó chính là sợ hãi vô lực…

Không biết từ khi nào cô ta đã ngồi bệt dưới đất, hai mắt liếc qua gương mặt của người nhà mình với vẻ hoang mang, cô ta nhìn vẻ mặt trắng xanh đan xen của chồng mình, rồi lại nhìn bộ dáng sợ hãi khiếp vía của ba đứa con trai, nước mắt không biết từ khi nào đã rơi ướt mặt.

Cô ta thật sự đã hối hận rồi! Hận đến thắt cả ruột lại! Cô ta hối hận tại sao mình lại có cái miệng xấu như thế, tại sao cứ muốn cả ngày lải nhải đàm tiếu về người khác, tại sao không sống một đời bình yên tốt đẹp, mà cứ nhất định phải rước thị phi! Tại sao chuyện không có bằng chứng lại cứ nói mãi không xong! Tại sao không nghe lời em chồng, nhịn lâu như vậy lại không nhịn nữa, cứ nhất định phải cãi nhau với quả phụ Vương?

Lần này, cô ta thật sự đã biết cái gì gọi là mọc trăm cái miệng cũng không nói rõ được, cái gì gọi là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch! Cái gì gọi là tháng sáu tuyết bay, còn oan hơn cả Đậu Nga!

Cô ta chính là Đậu Mỹ Quyên đương đại!

Chị ba Lý ngồi bệt dưới đất với sắc mặt xanh mét như tàu lá chuối, nước mắt nước mũi tèm nhèm, trong mắt chỉ có vẻ tuyệt vọng, nửa ngày không nói ra được một câu nào cả, như người mất hồn mất vía.

Bà Điêu ở một bên sốt ruột muốn chết, trước khi đánh nhau mình đã nói với cô ta thế nào rồi? Trong nháy mắt đã quên sạch hết à! Đồ sao chổi này, bình thường hùng hùng hổ hổ cũng chỉ là con hổ giấy vô dụng, vừa gặp chuyện là hoảng loạn!

Bà ta gấp đến cháy ruột gan, xắn tay áo muốn ra trận lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment