Chương 164: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng
“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột thì biết đào hang, nhìn con trai cô ta nuôi dạy cũng tốt thật đấy, tuổi còn nhỏ đã trộm gà trộm chó! Lúc nhỏ trộm vặt, lớn lên trộm vàng, sớm muộn gì cũng bị đưa đến nông trường cải tạo!”
Sắc mặt của Lý Nhị Bảo tái nhợt.
“Không phải người một nhà không vào một cửa, cả nhà bọn họ có mấy người tốt, đều là đồ xấu đồ nát, quả thật mất mặt cả nhà họ Lý chúng ta!”
Nghe được lời này, Lý Thành Dương cảm thấy không ổn rồi, quả nhiên một giây sau anh tư Lý đã sát khí lan rộng cầm gậy gỗ quét một đường về phía đám người Lý Thành Công.
“Tụi mày miệng tiện vừa thôi! Bọn mày mới là đồ thối đồ nát! Cũng không thèm lấy gương soi xem mình là cái thứ yêu ma quỷ quái gì, còn có gan chó nói nhà bọn tao? Phi!” Anh ta phun nước miếng ầm ầm về phía mấy người Lý Thành Công.
Anh ba Lý cũng lên tiếp ứng, sắc mặt còn xấu hơn anh tư Lý, huyệt Thái Dương giật đùng đùng: “Lý Thành Công, sự việc còn chưa rõ ràng, ai cho mày nói năng lung tung! Bây giờ mày kêu gào còn ra thể thống gì nữa, khi chị hai mày và cháu trai cháu gái mày không ăn được cơm sao không thấy một người chú ruột như mày cho miếng ăn nào?”
Anh ba Lý và anh tư Lý nhen nhóm ngọn lửa phản kháng đầu tiên cho người nhà họ Lý, rất nhanh đã có ngọn lửa thứ hai, thứ ba… người nhà họ Lý hoàn toàn thả lỏng, cầm công cụ của mình lên định đánh!
Một đám người Lý Thành Công không cam lòng yếu thế, cầm công cụ của mình lên vung mạnh mẽ sinh gió, hai gia đình lớn càng đánh càng hăng, phải nói là trời đất mịt mù, trăng mất ánh sáng, gió mây bay màu…
Một đám quần chúng hóng chuyện bị thế trận này dọa sợ, người nào cũng lùi khỏi sân nhà họ Lý, trong lúc nhất thời trên dưới cổng sân nhà họ Lý toàn đầu người, từ xa nhìn lại giống như tranh trăm đầu, thoạt nhìn vừa khủng bố vừa buồn nôn.
Ngay khi những người khác đều có đánh tới đánh lui, thì chỉ có một mình chị ba Lý là đơn thuần bị đánh, trong một đám người Lý Thành Công có ba người lén đi về phía chị ta, hai người túm tay chị ba Lý khống chế cô ta, một người khác phun nước bọt vào lòng bàn tay, dùng hết sức mình vả liên hoàn vào mặt chị ba Lý, đánh phải gọi là vang thôi rồi, vô cùng lưu loát.
Chưa được hai cái, mặt chị ba Lý đã phình lên như bánh bao, vừa sưng vừa đỏ.
Nhưng cứ cố tình cảnh tượng lúc này vô cùng ác liệt, anh ba Lý đang đánh đến đỏ mắt với người ta, Lý Nhị Bảo bị kích thích cũng tung cước không cần mạng, Lý Tam Bảo thì đứng sau anh trai mình, thi thoảng lén tung hai quyền, trong sân lại tối, hoàn toàn không có ai chú ý đến tình hình bên chị ba Lý.
Lý Thành Dương thấy trong sân có nhiều vũ khí nguy hiểm như thế, dựa vào thân thủ của mình nhanh tay nhanh mắt, mạo hiểm xuyên qua đám người đang chém đâm chọc tát điên loạn, lần lượt cướp hết mấy thứ công cụ có lực sát thương lớn như xiên cừu và rìu đi, sau đó ném cho người dưới tay cùng theo tới đây, ra hiệu cho anh ta ném hết ra ngoài.
Vũ khí nguy hiểm đã mất sạch, anh ta đứng trong đám người cao giọng lạnh lùng nói: “Cấm dùng vũ khí! Còn đánh nữa sẽ bắt tới nông tường cải tạo!”
Thế nhưng lúc này trận chiến giữa hai bên đã hoàn toàn tiến vào giai đoạn vô cùng căng thẳng, người nào cũng đánh đến đỏ mắt, cho dù không có binh khí thì vẫn còn nắm đấm, ai còn nghe Lý Thành Dương nói gì nữa?
Lý Thành Dương bị người hoàn toàn coi như không khí cũng tức đến bật cười, trong lòng anh ta cũng biết rõ loại chiến tranh trong gia tộc này cũng không phải thứ có thể lấy pháp lý ra dễ dàng áp chế được, anh ta hạ quyết tâm dứt khoát cũng gia nhập vào trong trận chiến, gặp một nhóm người Lý Thành Công thì nhấc chân đá một cước, gặp người nhà mình thì đẩy ra không cần dùng sức lớn, tóm lại là địch ta phân biệt rõ ràng.
Chỉ là song quyển rốt cuộc vẫn khó địch lại tứ thủ, anh ta vừa mới tách được hai người ra, quay người đi hai người lại đánh nhau, đánh đến khó mà phân tách được, hoàn toàn quên mình…
Lý Thành Dương muốn sứt đầu mẻ trán.
Người đánh nhau không tốn sức nhất trong tất cả mọi người đại khái chính là Lý Thanh Lê, đàn ông không đánh với cô, phụ nữ gặp cô thì ra tay tàn nhẫn, sức cô lại không nhỏ, đã dùng cặp mông quý ép ra hai đồng chí nữ phun ra cơm trưa, hơn nữa thể hình của cô đẫy đà dáng người cao, thực lực giữa địch và ta cách xa, cho nên mọi người đều không kịp tránh.