Chương 165: Khiếp sợ
Vậy mà trong khoảng thời gian ngắn Lý Thanh Lê lại mất đi toàn bộ đối thủ.
Sau khi quả cân của cô cũng bị Lý Thành Dương tịch thu, cô chỉ có thể vào phòng bếp tìm một cây gậy trúc lùa vịt, không có kẻ địch cô chỉ có thể chọc tới chọc lui trong đám người, chọc nửa ngày người khác không để ý đến cô, như thể cô đang gãi ngứa cho người ta vậy.
Lý Thanh Lê chọc một lúc cơn buồn ngủ ập tới, cảm thấy có hơi không mở nổi mắt.
Ngay khi cô đang buồn ngủ, đột nhiên bị người ôm quay một vòng, khiến cơn buồn ngủ của cô lập tức tan biến, trừng to mắt nhìn qua, mượn ánh sáng trong nhà chính trông thấy một tay Phó Bạch móc trên đầu vai mình, một tay khác giữ cổ tay của Ngưu Phương, mà trong tay Ngưu Phương rõ ràng cầm một cái kéo hỏng còn lại nửa cái.
Tuy rằng kéo đã hỏng nhưng đầu nhọn, nếu thật sự dùng sức đâm một cái, sau lưng Lý Thanh Lê chắc chắn sẽ bị đâm ra một lỗ thủng.
Lý Thanh Lê tức giận, khiếp sợ, cả người run lên.
“Mả cha mày!” Cô rống lên một tiếng vô cùng có sức, cùng lúc hét thành tiếng người giống như mũi tên rời cung, cũng giống như một con trâu dùng hết toàn bộ sức lực tự do lao tới, cắm đầu húc lên người Ngưu Phương.
Ngưu Phương người gầy lại thấp, không bằng Lý Thanh Lê dáng người cao thể hình đẫy đà, bị cô húc như vậy giống như một tảng đá to đâm vào cây con, cả người trực tiếp bị húc bay đi, ngã rầm xuống đất, ôm bụng kêu rên.
Lý Thanh Lê còn chưa hả giận, chạy hai bước lấy đà nhảy lên khỏi mặt đất, vẽ một đường parabol bay tới, nhưng thể hình của cô đẫy đà, lúc rơi xuống biến thành vật thể rơi tự do, tư thế đáp xuống quả thật chính là một quả bom vô tình rơi chuẩn xác lên lưng Ngưu Phương.
“Á…” Ngưu Phương cực giống một con cá, trước sau đều cong lên đầy đau đớn, kêu thảm liên miên, đến cuối cùng âm thanh cũng đã biến điệu.
Lý Thanh Lê ngồi trên lưng cô ta, ngọn lửa báo thù bùng lên trong hai mắt cô, vung hai nắm đấm nhỏ mũm mĩm đấm thùm thụp xuống như mưa rơi, trên lưng Ngưu Phương giống như cõng một ngọn núi lớn, không lật người nổi chỉ có nước bị ăn đòn.
Lý Thanh Lê cũng không chỉ có mồm mép, dù sao từ hai tuổi cũng đã đánh nhau với Châu Thư Đào, hơn mười năm đã sớm luyện ra rồi.
“Cho mày đâm tao này! Cho mày đâm này! Nhìn mày giỏi quá nhỉ! Mọc tay thì lợi hại lắm hả? Sao mày không mọc mắt đi?”
“Mày cầm kéo là muốn làm gì? Muốn đâm mấy lỗ lên người tao hả, hay là muốn phá hỏng mặt tao? Nhìn tao lương thiện bao nhiêu mà mày còn muốn đâm tao nữa, tao chỉ đấm mày mấy cái, nên mang ơn đi!”
Ngưu Phương bị Lý Thanh Lê đánh không ngóc đầu lên được, không ngừng đập miệng xuống đất: Tao cảm ơn tổ tông mười tám đời nhà mày!
Phó Bạch trước đó còn định ra tay giúp: Hết lần này đến lần khác cảm thấy mình dư thừa.
Nhà Ngưu Phương có người nhìn thấy một màn này muốn tới giúp đỡ, lại bị Phó Bạch cản đường.
Sau khi “yêu thương” một trận khá là bạo lực, giả dụ Ngưu Phương là một miếng thịt, hiển nhiên đã bị đấm thành cực giàu tính đàn hồi, có thể nặn thành thịt viên cho vào nồi.
Lý Thanh Lê đánh mệt rồi cũng đánh sướng tay rồi, cô vung bàn tay đau nhức, đứng dậy khỏi lưng Ngưu Phương với vẻ lưu luyến không rời, trong nháy mắt rời đi, Ngưu Phương cảm thấy cuối cùng mình cũng sống lại từ ranh giới ngạt thở.
Trời mới biết cô ta cầm kéo đâm Lý Thanh Lê chẳng qua chỉ là một hiểu lầm!
Trên mạt Lý Thanh Lê lộ ra nụ cười xấu xa thỏa chí đắc ý đi về phía Phó Bạch, nhưng đi được một nửa đã phản ứng lại, điều chỉnh lại vẻ mặt cực nhanh, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, đôi mắt to cụp xuống với vẻ yếu ớt, môi hồng mím lại đầy oan ức, khi đi đến bên cạnh Phó Bạch còn thở dài nặng nề.
“Eo ơi, đánh mà đau hết cả tay, cũng may anh cứu em, bằng không em bị cô ta đâm rồi.”
Phó Bạch: Không, dù em có bị đâm thành cái rây nhưng trước khi nhắm mắt vẫn sẽ bò dậy đánh Ngưu Phương một trận tơi tả.
Chưa qua bao lâu Lý Thành Năng có được tin báo từ cấp dưới của Lý Thành Dương, dẫn theo anh em ruột, anh em họ, bạn bè hàng xóm nhà mình hơn bốn mươi người qua đây, bọn họ tinh lực dồi dào đối diện với hai gia đình vừa vặn là ngư ông đắc lợi, lúc này cuối cùng mới tách được hai nhà ra.
Thật ra cho dù bọn họ không tới thì thế trận cũng gần kết thúc rồi, chỉ dựa vào kinh nghiệm đánh nhau hỗn chiến nhiều năm gộp lại của đám người người anh cả Lý, đánh thắng đám người Lý Thành Công cũng là chuyện sớm muộn.