Chương 166: Không được chết tử tế
Động tĩnh đợt này mà hai bên làm ra thật sự không tính là nhỏ, mặt mũi bầm dập chắc chắn là điều khó tránh được, nhưng phần lớn người bị thương nặng hơn vẫn là một nhóm người Lý Thành Công.
Cả gia đình Lý Thành Công không so được điểm võ lực nên dùng cái miệng đấu tiếp.
“Trương Mỹ Quyên, Lý Thành Cát, ngày mai tao tới công xã, tới huyện tố cáo bọn mày, hại chị hai mệnh khổ của tao, Lý Thành Công tao xin thề nhất định phải khiến nhà bọn mày trả giá!”
“Đó là một mạng người sống sờ sờ! Hai đứa trẻ đã khóc ngất bao nhiêu lần rồi! Trương Mỹ Quyên, mày hại hai đứa trẻ thê thẩm! Mày không được chết tử tế!”
Anh ba Lý vừa mới đánh nhau xong, khí huyết trào lên, không cam lòng yếu thế chửi lại: “Vợ tao đã nói cô ấy không làm là cô ấy không làm! Đi tố cáo chứ gì? Ai sợ kẻ đó là cháu trai! Tao thấy rõ ràng là tụi mày muốn tống tiền mà thôi!”
Hai gia đình rục rịch, mắt thấy lại định đánh nhau tiếp.
“Đủ rồi!” Lý Thành Năng quát một tiếng, kêu hai nhà dừng lại.
Lý Thành Năng mắng Lý Thành Công trước: “Sự việc chưa hoàn toàn rõ ràng trước kia, ai cho cậu dẫn người tới cửa? Có phải cậu không coi lời tôi nói ra gì không? Còn cả búa rồi rìu nữa, muốn làm gì? Muốn chôn cả mạng mình vào chứ gì? Nếu như cậu có thể chứng minh chị hai cậu bị vợ Thành Cát hại, vậy bây giờ tôi sẽ đưa cô ta vào huyện ngay!”
Rồi lại mắng anh ba Lý: “Trừng cái gì mà trừng? Anh em nhà cậu biết đánh nhau thì lợi hại lắm sao? Chưa nghe câu người chết đuối toàn là người biết bơi sao? Người thân nhà mình xảy ra chuyện, nếu như vợ cậu không mắng người ta thì sẽ có chuyện như hiện tại sao? Các cậu có lỗi trước lại không thể nhịn được sao? Hả? Nếu như vợ cậu thật sự vô tội, tôi sẽ đích thân phạt Thành Công xin lỗi các cậu, được chưa?”
“Chuyện này tạm thời vẫn chưa tra rõ, chỉ dựa vào lý do của một mình Tiểu Vượng đã chứng minh chị hai Vương bị vợ Thành Cát hại? Thành Dương là chủ nhiệm trị an, tôi kêu cậu ấy đích thân trông chừng vợ Thành Cát, người chạy rồi chúng ta cứ tìm cậu ấy, có được không? Nhưng các người cũng phối hợp với tôi đi, cũng phải cho tôi chút thời gian, đợi tôi hoàn toàn tra rõ chuyện này, tôi đảm bảo sẽ cho mọi người một lời giải thích, được không?”
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Lý Thành Công rơi lên người vợ chồng anh ba Lý, ngón trỏ chỉ vào bọn họ.
“Hôm nay tao nể mặt anh ba tạm thời tha cho tụi mày một mạng, đợi anh ba điều tra rõ ràng, đến lúc đó thiên vương lão tử tới cũng vô dụng, ông mày nhất định sẽ cho Trương Mỹ Quyên mày mạng đền mạng!”
“Mày khiến Đại Lượng và Tiểu Tuyết mất mẹ, tao sẽ cho cả nhà mình không được sống tốt!”
Nói xong cũng không chào hỏi Lý Thành Năng, gọi anh em nhà mình rời đi.
Lý Thành Năng vừa đi ra ngoài vừa vung tay với người bên ngoài sân: “Xem náo nhiệt đủ rồi, tối rồi đều về nhà ăn cơm đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa!”
Phó Bạch im hơi lặng tiếng tới, đợi Lý Thanh Lê nhìn qua, không biết từ bao giờ anh đã im hơi lặng tiếng rời đi.
Đám người tới nhanh mà đi cũng nhanh, trong nháy mắt trong sân nhà họ Lý chỉ còn lại bóng tối và người nhà họ Lý im lặng.
Lúc này tiếng rên rỉ của chị ba Lý nằm trong góc sân vô cùng nổi bật, anh ba Lý, Lý Nhị Bảo và Lý Tam Bảo vội vàng đi qua đỡ cô ta dậy.
Anh ba Lý đỡ chị ba Lý vào nhà chính ngồi xuống, mượn ánh đèn trong nhà chính cuối cùng cũng nhìn rõ thương thế của chị ba Lý, không nhìn không biết, vừa nhìn đã sợ hết hồn. Nếu không phải người này mặc quần áo quen mắt thì anh ba Lý suyt chút nữa còn cho rằng vợ mình bị đổi rồi, toàn bộ gương mặt đã sưng thành đầu heo, xanh chỗ này tím chỗ kia, nào còn có chỗ nào ổn nữa?
Lý Nhị Bảo và Lý Tam Bảo thấy mẹ mình bị đánh thành ra như vậy, lập tức đỏ hoe mắt, Lý Nhị Bảo giơ nắm đấm định lao ra ngoài, Lý Tam Bảo có sao học vậy, Lý Thanh Lê đứng ngoài cùng giành trước một bước đóng cửa lại, chặn trước người hai anh em.
“Hai đứa các cháu còn nhỏ đi thì có ích gì? Ngàn dặm tặng đầu người sao? Còn ngại cha mẹ cháu chưa đủ rắc rối?”
Anh ba Lý đi lên túm hai đứa con trai về, lạnh giọng nói: “Muốn đi cũng phải là cha các con đi! Các con dừng ngay cho cha, bằng không cha đánh gãy chân các con!”
Trên mặt anh ba Lý có vết thương, suốt toàn bộ quá trình đều nghiêm mặt, quát như vậy khiến Lý Nhị Bảo và Lý Tam Bảo run bắn mình, lập tức bị dọa sợ, rắm cũng không dám đánh.