Chương 167: Con sợ lắm
Lúc này mới yên tĩnh, trong ba anh em tuổi nhỏ nhất, Lý Ngũ Bảo cầm nắp nồi không biết từ khi nào đã chạy ra khỏi phòng bà Điêu, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mẹ mình cũng bị dọa sợ khóc oa oa.
“Mẹ! Con sợ lắm! Con không muốn mẹ có chuyện đâu, mẹ phải khỏe mạnh cho con hu hu…” Lý Ngũ Bảo ôm chặt cổ chị ba Lý, vùi mặt vào trong khóc nức nở, hiển nhiên đã bị động tĩnh tối nay dọa sợ rồi.
Chị ba Lý vốn đau có hơi mơ hồ, nghe thấy vài tiếng khóc của Lý Ngũ Bảo lại nhìn rõ vết thương trên mặt anh ba Lý và anh em Lý Nhị Bảo, nước mắt chảy ào ào xuống.
“Em… sai… rồi.” Trên mặt cô ta không có chỗ nào nguyên vẹn, nói chuyện vô cùng tốn sức, chỉ có thể nhả từng chữ một.
Ngay khi ánh mắt của cô ta đối diện với ánh mắt của Lý Thanh Lê, nước mắt chảy càng dữ hơn.
Chị ba Lý đã thảm thành ra như vậy, những người khác nhà họ Lý cho dù trong lòng tức giận nhưng nào còn nhẫn tâm nói cô ta nữa?
Cả gia đình cũng chỉ có hai vợ chồng bà Điêu và mấy đứa nhỏ Lý Tam Nha là không bị thương gì, những người còn lại ít nhiều vẫn bị thương, trong đó hai anh em anh ba Lý và anh tư Lý là nặng nhất.
Anh ba Lý là mỗi một quyền đều đánh ra cảm giác chân thật, còn anh tư Lý thì lại trời sinh hiếu chiến, vừa làm việc là không nhấc nổi sức, nhưng vừa đánh nhau là giống như đánh tiết gà, như thể không biết đau.
Đôi mắt nửa đục ngầu của bà Điêu liếc mắt nhìn cả gia đình rồi dừng lại trên mặt chị ba Lý lâu nhất, vung ngón tay chỉ huy Lý Tam Nha: “Tam Nha, đi vào phòng bà lấy một quả trứng gà ra luộc, nhanh một chút, nhìn bản mặt này tối nay tôi không ngủ được mất.”
Cả gia đình người nên rửa mặt thì rửa mặt, người đắp thuốc thì đắp thuốc, thu dọn thì thu dọn, bận rộn một lúc cả gia đình lại tập trung trong nhà chính, bao gồm cả chị ba Lý.
Anh ba Lý cúi mắt, dẫn đầu phá vỡ sự yên tĩnh trong nhà chính.
“Chuyện ngày hôm nay là Mỹ Quyên làm không đúng, cô ấy không nên nói dối, không nên giấu chuyện đã cãi nhau với quả phụ Vương, cha mẹ, anh cả chị cả đều ở đây, con và Mỹ Quyên xin lỗi mọi người.”
“Xin… lỗi…”
Bà Điêu vội xua tay, quay đầu tránh gương mặt hình thù kỳ quái đó của chị ba Lý.
“Được rồi, việc đã làm ra rồi, xin lỗi có ích mẹ gì? Nếu như vợ mày có thể nhớ lâu vậy lần này chịu thiệt cũng không uổng phí, còn nếu như đến chết vẫn không thay đổi, tụi bây nói nữa cũng vô dụng!”
Anh ba Lý cười khổ, tầm nhìn lại rơi lên người từ anh cả Lý đến Lý Thanh Lê nhỏ nhất: “Sau nữa là chuyện tối nay, cha mẹ, anh cả chị cả, anh hai chị hai, vợ chồng chú tư, chú năm, còn cả em gái, Lý Thành Cát con ở đây trịnh trọng nói một câu cảm ơn mọi người!”
“Em biết chuyện Mỹ Quyên làm lần này thật sự không tốt, trong lòng mọi người chắc chắn có oán giận, nhưng dưới tình huống như vậy anh cả và mọi người vẫn kiên quyết đứng về phía anh em, vì hai vợ chồng chúng em mà đánh nhau với đám người Lý Thành Công như vậy. Phần tình này anh em nhớ mãi trong lòng.”
Anh ta hơi dừng một lúc, giọng nói trầm xuống, nói một cách hơi khó khăn: “Vừa rồi con với Mỹ Quyên đã bàn bạc qua, bọn con quyết định mang theo con cái chia nhà…”
Lời này vừa nói ra như ném một tảng đá xuống mặt nước yên tĩnh của nhà họ Lý, gợi lên những tầng sóng nước.
“Chú ba, sự việc vẫn chưa đến mức đó, sao em lại nhắc tới chia nhà?” Anh cả Lý là người đầu tiên không đồng ý.
Anh hai Lý gấp đến mức vò đầu bứt tai, đợi anh cả Lý nói xong vội giành bảo: “Đúng đó! Vợ em đã nói không liên quan đến cô ấy rồi, còn chia gì nữa? Thật sự chia ra ngoài rồi không phải người ngoài sẽ nói một nhà ba người chú ba em trong lòng có quỷ sao?”
Mắt cá chết của anh tư Lý cuối cùng cũng mở ra, nói với vẻ cà lơ phất phơ: “Chia ra rồi người ngoài thấy chúng ta vẫn là một gia đình, chia với không chia có gì khác nhau đâu?”
Thấy đám người anh cả Lý dồn ánh mắt về phía mình, một tay Lý Thành Dương gõ lên bàn, thấp giọng bảo: “Trước đừng nói chuyện chia nhà hay không này, trước mắt điều quan trọng nhất vẫn là điều tra rõ tình hình. Trước khi chị hai Vương gặp chuyện rốt cuộc có từng gặp người khác hay không? Hoặc là bản thân chị ta trượt chân ngã xuống sông? Gặp chuyện phải nghĩ cách giải quyết, mà chia nhà cũng không phải cách giải quyết vấn đề, không phải sao, anh ba?”