Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170. Anh Cởi Áo Làm Gì

Chương 170. Anh cởi áo làm gì Chương 170. Anh cởi áo làm gì

Chương 170: Anh cởi áo làm gì

Lý Thanh Lê có thể làm thế nào được? Cô cũng rất tuyệt vọng! Đây chính là lý do tại cô nói mình ghét anh năm, vì tính cách của anh năm quá cường thế, hoàn toàn không cho cô cơ hội lựa chọn! Không biết cô hoàn toàn không để ý đến Lương Lỗi sống hay chết sao?

Bị khiêng trên vai một đường này, cô lập tức cảm thấy mình thật tang thương, bị chọc tức rồi.

Hai anh em từ chân núi bò lên đỉnh núi, phía chân trời cũng lộ ra ánh mặt trời, khi hai người nghỉ ngơi trên tảng đá to trên đỉnh núi, từ phía xa bắn tới một chùm tia sáng hơn nữa còn càng ngày càng gần.

Lúc này người còn đang ở trên núi chỉ có thể giống như bọn họ đều là tới đây tìm người, hai bên vừa gặp mặt đã phát hiện lại quen nhau, vậy mà đối phương lại là Phó Bạch, hơn nữa anh chỉ có một mình.

Số lần Lý Thanh Lê và Phó Bạch gặp nhau gần đây thật sự quá nhiều rồi, gặp rồi lại gặp cũng quen luôn.

Hơn nữa cô thật sự không muốn bị Lý Thành Dương khiêng tiếp, cơm tối qua đều sắp nôn ra luôn rồi, cho nên thấy Phó Bạch giống như nhìn thấy người thân, cũng không hề nghĩ ngợi mà trốn phía sau người anh, không nói gì mà định đi cùng Phó Bạch.

Trong lòng cô nảy ra ý kiến hay, qua một lúc kêu đau bụng phải xuống núi, Phó Bạch chắc hẳn sẽ không phát hiện ra đâu?

Lý Thành Dương rất bất đắc dĩ, nhưng sự thật chứng minh cho dù thể lực của mình có mạnh bao nhiêu, vẫn luôn vác nặng tiến lên cũng không chịu được, còn khiêng tiếp chỉ có thể kéo dài tiến trình, hơn nữa bây giờ trời cũng gần sáng, dứt khoát mặc con bé đi, trước khi tách ra anh ta lại liếc mắt nhìn Phó Bạch chằm chằm, lúc này mới quay người rời đi.

Lý Thanh Lê nhìn theo bóng lưng đi xa của Lý Thành Dương, quay đầu lại trông thấy Phó Bạch đang chậm rãi cởi cúc áo khoác ngoài ra.

Lý Thanh Lê che ngực lùi lại nửa bước, đôi mắt trợn tròn: “Anh cởi áo làm gì?”

Phó Bạch không đáp lời, sau khi cởi áo khoác ngoài lại nhìn cô vài cái với vẻ cười như không cười: “Em không lạnh à?”

Sáng sớm mùa thu quả thật rất lạnh, trong núi lớn sương sớm nặng hơi ẩm cao, càng lạnh thấu xương hơn.

Mới sáng Lý Thanh Lê bò dậy chỉ tùy tiện mặc hai cái áo, ai biết lúc sau bị anh năm kéo lên con đường không lối về, một đường này vô cùng lạnh cóng, chỉ là anh năm cô mặc cũng không nhiều, cô muốn giành áo khoác cũng không thể giành được nên chỉ có thể từ bỏ, bây giờ Phó Bạch tốt bụng cho cô áo khoác mặc, không lấy mới là đồ ngốc!

Lý Thanh Lê cầm áo khoác trong tay Phó Bạch lên mặc, thể hình của cô đẫy đà nhưng dáng người của Phó Bạch cao lớn cho nên mặc lên người chỉ có to chứ không có nhỏ, hơn nữa Phó Bạch thích sạch sẽ, trên quần áo còn có hương thơm xà phòng nhẹ khiến cô rất hài lòng.

Cô nhắm mắt theo đuôi đi sau Phó Bạch, trên núi bụi cỏ rậm rạp, chưa đi một lúc ống quần Lý Thanh Lê đã thấm ướt, chỗ ướt dính lên bụng chân, cảm giác cũng không dễ chịu gì.

Khi cô lên núi đã dự đoán được tình hình này, cho nên cũng không nói gì cả, ngược lại Phó Bạch quay đầu nhìn thấy ống quần cô thấm nước, mới dừng bước chân hỏi: “Có cần tôi cõng em không?”

Lý Thanh Lê đang chuyên tâm nhìn bụi cỏ trên đất mà tiến lên, nghe thấy câu này cũng dừng bước chân lại, nhìn về phía Phó Bạch với vẻ hơi nghi ngờ, thấy sắc mặt anh cũng không giống như đang nói đùa.

“Anh thật lòng à?” Lý Thanh Lê chớp đôi mắt to, đáy mắt chợt sáng ngời.

Phó Bạch cười theo: “Không dám lừa em.”

Lý Thanh Lê dứt khoát đứng nguyên tại chỗ, trên gương mặt tròn trắng trẻo hiện ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ.

“Được rồi, vậy em cho anh cơ hội này… Á!”

Cô còn chưa nói xong trên chân đột nhiên đau nhức, theo phản xạ có điều kiện dùng sức vung chân, kết quả trong tầm nhìn ngoại trừ chiếc chân dài của mình thì trên đó còn có thêm bóng một con rắn nữa.

Cơ thể con rắn dài nhỏ cùng với động tác của cô đung đưa giữa không trung, sau đó bị lực lớn hất văng ra, rơi vào trong bụi cỏ, trong chớp mắt đã biến mất bóng dáng.

Lý Thanh Lê nhìn về phía con rắn biến mất rồi lại nhìn cái chân bị cắn của mình, chân vừa nhũn đã ngồi bệt xuống đất, môi mất máu hơi run lên, trên trán nhanh chóng thấm một tầng mồ hôi.

Phó Bạch phản ứng nhanh hơn cô nhiều, gần như phi tới nắm chân cô, đẩy ổng quần lên dùng miệng hút.

Lý Thanh Lê lấy lại bình tĩnh từ trong kinh sợ, kết quả cảm giác được trên cẳng chân mình có thêm xúc cảm ấm áp mềm mại, cô nâng mắt nhìn qua, chỉ thấy Phó Bạch đang cầm cẳng chân cô, hút một ngụm máu tươi rồi nhổ một ngụm ra ngoài, tuần hoàn liên tục, không hề thấy phiền, mà cánh môi ưa nhìn của anh cũng vì dính máu tơi lại càng lúc càng thêm rực rỡ.

Bình Luận (0)
Comment