Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 171 - Chương 171. Con Rắn Đó Chắc Không Có Độc Đâu

Chương 171. Con rắn đó chắc không có độc đâu Chương 171. Con rắn đó chắc không có độc đâu

Chương 171: Con rắn đó chắc không có độc đâu

Khi con ngươi giống như ánh sao lấp lánh của Phó Bạch vô tình liếc qua cô, Lý Thanh Lê như bị thứ gì đó đánh trúng, không hiểu sao mặt đỏ tim đập, lồng ngực như đánh trống, trong lúc hoảng hốt dường như trông thấy một tên quỷ đẹp đến ná thở.

Tuy rằng… nhưng mà…

“Phó Bạch… con rắn đó chắc không có độc đâu.”

Lời này vừa nói ra, Lý Thanh Lê rõ ràng cảm giác được cơ thể của Phó Bạch căng cứng trong nháy mắt, nhưng anh phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt nghe được đã hạ chân cô xuống, đôi mắt khép nửa nhìn mặt đất, hàng mi vừa dày vừa cong dài rũ xuống che đi toàn bộ thần sắc trong mắt anh.

“… Là tôi lỗ mãng, xin lỗi.” Giọng nói của anh rất bình tĩnh cũng rất chân thành.

Nếu như Lý Thanh Lê không nhìn thấy hai tai đỏ ửng của Phó Bạch thì cô đã bắt đầu nghi ngờ có phải anh cố tình chiếm lời của cô hay không, dù sao mình lớn lên cũng đẹp, trước đây không phải không có người nào muốn chiếm lời của cô.

Lý Thanh Lê hắng giọng: “Nhưng em cũng không chắc chắn một trăm phần trăm. Em biết anh muốn cứu em, cảm ơn anh, Phó Bạch, anh là một vị đồng chí lương thiện nhiệt tình.”

Phó Bạch vẫn giữ nguyên động tác đó, im lặng một lúc mới mở miệng: “Tôi không phải.”

Không đợi Lý Thanh Lê có phản ứng, hai chân anh đã dùng sức đứng dậy, hỏi với giọng thản nhiên: “Có thể đi được không?”

Lý Thanh Lê nhéo chân, lắc đầu: “Có hơi đau, em không muốn đi.”

Từ trên núi một đường đi xuống, chân cô vốn không sao cũng biến thành có sao rồi, cô là tới tìm người chứ không phải anh hùng hy sinh vì việc nghĩa.

Một lần lạ hai lần quen, lần này hai người không cần trao đổi mà ăn ý ngầm duỗi tay nắm lấy, Phó Bạch kéo Lý Thanh Lê lên người, lại cong lưng để cô dựa lên lưng mình, hai tay nâng lên, sau đó bước từng bước xuống núi.

Lý Thanh Lê dựa lên vai Phó Bạch lập tức cảm thấy chân không đau, cơ thể không nặng nề nữa, tinh thần thoải mái hơn cũng có hứng thú nói chuyện.

“Phó Bạch, sao trời tối anh còn lên núi một mình, không phải anh nói từng thấy heo rừng sao? Anh không sợ bị heo rừng húc hả?”

“Không có heo rừng hiển nhiên không sợ.”

“Hả? Lần trước anh lừa em sao? Em đã nói mà, em sống lớn như vậy rồi nếu thật sự có heo rừng đã bị em làm thịt nướng ăn từ lâu! Nhưng sao Đường Nhã và Lương Lỗi lại biến mất cùng một lúc thế chứ?”

Giọng nói của Phó Bạch du dương giống như bảo thạch chạm vào nhau, lại mang theo một chút lạnh lùng không tên và có chút ý mỉa mai như vậy.

“Hôm qua quả phụ Vương xảy ra chuyện, buổi tối Lương Lỗi và Đường Nhã đồng thời mất tích, trong chuyện này có lẽ đã xảy ra gì đó?”

Lý Thanh Lê chẳng hiểu gì cả, quả phụ Vương, Lương Lỗi và Đường Nhã… ba người này có thể có liên quan gì?

Phó Bạch cõng Lý Thanh Lê về đến thôn, vốn cô không nghĩ nhiều, nhưng cùng với càng ngày càng có nhiều ánh mắt lạ thường nhìn về phía cô, cô lại có chút ngượng phát hoảng mà chẳng hiểu sao, loại cảm giác này thật sự là lần đầu tiên cô trải qua, rất mới mẻ.

Nhưng thấy vẻ mặt của Phó Bạch tự nhiên, mắt không liếc quanh giống như ánh mắt của người khác chỉ là một hạt bụi, một cơn gió mà thôi, nên cô cũng không để trong lòng.

Khi Phó Bạch cõng Lý Thanh Lê đến cổng nhà họ Lý, trời đã bắt đầu nhỏ mưa tí tách, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng lớn, lá cây bụi cỏ xung quanh bị hạt mưa đánh vang rào rào.

Phó Bạch chỉ đưa cô đến cổng nhà rồi vững vàng thả cô xuống, quay người lao vào trong màn mưa trắng xóa dày đặc.

Lý Thanh Lê hét to một tiếng với bóng lưng mơ hồ trong màn mưa: “Anh chú ý an toàn nhé!”

Bà Điêu ngồi trong nhà chính nghe thấy tiếng của cô, vội vàng cầm ô đi ra cổng đón, thấy cô đi đường có hơi mất sức, dọc theo đường đi hỏi chuyện chân phải của cô.

Lý Thanh Lê ứng phó vài câu, vào nhà chính lại phát hiện ra trên bàn đặt mấy ấm trà trắng tráng men, nước bên trong còn chưa uống hết, mới tò mò hỏi: “Mẹ, nhà mình có khách sao?”

Mặt bà Điêu lập tức dài thượt, vẻ mặt châm biếm: “Không phải người tới mà là quỷ! Cái lão bất tử chú ba con đó không giúp anh em ruột trong nhà mà lại giúp Lý Khánh Mậu đó, mới sáng sớm đã dẫn người qua đây, nói bóng nói gió nhà mình hại chết quả phụ Vương, hại hai đứa con không có mẹ, tạo nghiệp lớn, kêu cả nhà chúng ta đền tiền cho gia đình quả phụ Vương, còn nói sau này hai đứa con nhà quả phụ Vương dựng vợ gả chồng nuôi cháu đều do nhà chúng ta lo, mẹ phỉ nhổ!”

Bình Luận (0)
Comment