Chương 172: Nói thế nào cũng là anh ba ruột của tôi
Bà Điêu nói rồi lại nói, giọng nói tức giận cũng lớn hơn: “Mặt mũi ông ta lớn quá cơ! Đừng nói là cái chết của quả phụ Vương không liên quan gì đến nhà mình, mà cho dù có liên quan nhưng nhà chúng ta còn phải nuôi hai đứa nhỏ cả đời á? Dựa vào cái gì? Mẹ thà rằng cho vợ thằng ba trực tiếp đi tới nông trường cải tạo còn hơn! Tức chết đi được!”
Ông Lý vốn đang đan giỏ hoa trong nhà chính nghe được cũng ngẩng đầu nói với vẻ bất đắc dĩ: “Nói thế nào cũng là anh ba ruột của tôi…”
“Xanh với tím cái gì? Tôi thấy ông ta đen thì có! Ông coi ông ta là anh em nhưng ông ta co coi ông là người không? Lúc đầu chia nhà, phần chính đều là bọn họ chia nhau hết, phòng tư chúng ta chia được cái gì hả, chia được cái cục cứt! Tôi thật sự thấy lạ quá đấy, hóa ra cứt còn có thể chia cơ à?”
Ông Lý phất tay: “Rồi rồi, bà mắng, bà mắng đi, chỉ cần bà vui, sáu anh chị em chúng tôi, bà lần lượt mắng là được.”
Lý Thanh Lê: Không ngờ hóa ra cha lại là người cha như thế?
Để ngăn cản bà Điêu chửi đến hưng phấn, Lý Thanh Lê kéo bà ta hỏi: “Mẹ, bác ba qua đây khuyên giải, gia đình chú Khánh Mậu biết không?”
Bà Điêu vỗ đùi: “Biết chứ, sao lại không biết? Hôm nay phía bên nhà Lý Thành Công còn có người tới cơ mà! Tối qua còn đòi sống đòi chết, náo nửa ngày toàn là hư chiêu, kết quả còn không phải đòi tiền sao! Mẹ biết ngay, trước khi quả phụ Vương chết, bác cả bác hai chú út bọn họ không ai quản. Người vừa chết ngưu quỷ xà thần gì đó đều nhảy ra! Theo mẹ thấy cho dù nhà chúng ta đền tiền thì tiền cũng chẳng rơi được vào tay hai đứa trẻ đâu, đảm bảo bị mấy chú bác nuốt hết.”
Lý Thanh Lê nghe mà trực tiếp chửi mẹ nó, cả gia đình này thật sự oán hận nhà họ Lý bọn họ vì quả phụ Vương cũng thôi đi, nếu như chỉ là mượn cái cớ của quả phụ Vương để tống tiền thì thật sự quá kinh tởm.
Kết quả ngoại trừ hai đứa trẻ mệnh khổ ra, lại không có một người nào thật lòng quan tâm quả phụ Vương rốt cuộc đã chết thế nào.
Bên ngoài mưa càng ngày càng to, đám người anh cả Lý lục tục trở về, người nào cũng ướt như chuột lột, nghe bà Điêu nói chuyện Lý Khánh Sinh tới cửa khuyên giải cho bọn họ nghe, bọn họ lại tức thành con nhím.
Cả nhà họ Lý trên dưới đồng lòng chỉ có một suy nghĩ, chửi cả nhà Lý Khánh Mậu khốn nạn! Đền tiền? Đền ông cái búa ấy!
Nhưng cùng với thời gian chuyển dời, trái tim của đám người bà Điêu lại xao động…
Thời gian đã gần tới giữa trưa mà sao chú năm vẫn chưa về nhà?
Cả nhà treo trái tim lơ lửng cả chiều, vất vả lắm cuối cùng cơn mưa cũng nhỏ lại, đám người anh cả Lý xác nhận với đám người Lý Thành Năng biết Lý Thành Dương vẫn chưa trở về, chỉ có thể đội mũ mặc áo tơi đi lên núi tìm người.
Hay thật, Đường Nhã và Lương Lỗi vẫn chưa tìm được, giờ lại thêm Lý Thành Dương, thêm một người cũng gom đủ một bàn đánh bài rồi đấy.
Nhưng tâm thái của nhà họ Lý vẫn được, một là trên núi của bọn họ thật sự không có sói hoang báo hoang gì, hai là anh năm từng làm lính, kỹ năng tự cứu đạt điểm tuyệt đối, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện lớn gì…
Nhưng xảy ra một loạt chuyện như vậy, chuyện của quả phụ Vương lại tạm gác lại.
Lý Thanh Lê vốn cũng không sốt ruột, bây giờ anh trai ruột của mình mất tích, lần này cô ở nhà thật sự đứng ngồi không yên, xác định chân quả thật không có vấn đề lớn cũng theo anh trai chị dâu lên núi tìm người.
Cô không tìm khắp núi đồi, biết trong núi lớn có không ít chỗ địa thế hiểm trở, hoặc là cây cỏ rậm rạp dễ xảy ra chuyện… những nơi này cô đều lần lượt đi tìm, thời gian chớp mắt đã đến hoàng hôn.
Ngay khi Lý Thanh Lê và anh tư Lý, chị tư Lý sắp cạn hết sức lực rồi, bọn họ tới một vách núi đen, bề ngoài xem ra không có gì lạ thường, nhưng trước đây Lý Thanh Lê nhặt mâm xôi rừng bên vách núi lại ngoài ý muốn phát hiện ra bên dưới có một hang động nhỏ khoảng ba mét.
Đám người bọn họ vừa mới đến bên vách núi, Lý Thành Dương ở bên dưới vách núi đã nghe thấy tiếng động, lên tiếng gọi người.
Lý Thanh Lê và đám người anh tư Lý tốn sức chín trâu hai hổ cuối cùng cũng kéo được Lý Thành Dương đã hoàn toàn chìm trong bóng tối và Đường Nhã trên lưng anh ta lên.
Lý Thanh Lê bật đèn pin, nhìn quần áo của Lý Thành Dương còn nguyên vẹn, rồi lại thấy Đường Nhã quần áo rách nát, cả người bẩn thỉu trên lưng Lý Thành Dương, hỏi: “Anh năm, sao anh cũng rớt xuống? Không phải anh tự xưng mình thân thủ cường tráng, tay không bám đá không phải nói chơi hay sao?”
Trên gương mặt nhem nhuốc của Đường Nhã đột nhiên hiện ra vẻ lúng túng.