Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 173 - Chương 173. Nhà Họ Lý Tôi Cho Anh Công Bằng

Chương 173. Nhà họ Lý tôi cho anh công bằng Chương 173. Nhà họ Lý tôi cho anh công bằng

Chương 173: Nhà họ Lý tôi cho anh công bằng

Vẻ mặt của Lý Thành Dương cũng hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không nhiều lời: “Chuyện này không quan trọng, trí thức Đường Nhã nói sáng hôm qua cô ấy đã thấy chị hai Vương trong rừng trúc bên ngoài khu ký túc xá thanh niên trí thức, khi ấy chị hai Vương và Lương Lỗi xảy ra tranh chấp cho nên chị hai Vương xảy ra chuyện không liên quan đến chị ba, chị ba trong sạch.”

Lý Thanh Lê và hai vợ chồng anh tư Lý chấn động tinh thần, đây là niềm vui bất ngờ sao?

Trước khi lên núi, một nhóm người Lý Thanh Lê vẫn còn ưu sầu đầy mặt, trong lòng lo lắng, nhưng tâm trạng khi xuống núi lại hoàn toàn khác hẳn, như thể tảng đá lớn đè lên tim cuối cùng cũng đã rơi xuống, cả người nhẹ nhõm.

Đường Nhã vì trật chân cho nên một đường xuống núi này đều là Lý Thành Dương cõng cô ta. Vốn dĩ anh tư Lý có lòng chia sẻ với anh em mình, nhưng dưới ánh mắt ăn thịt người của chị tư Lý, anh tư Lý cũng không dám nhắc tới.

Vì đèn pin nửa đường đã hết pin nên năm người khó khăn dò từng bước trong núi lớn tối mịt, tốn gần hai tiếng đồng hồ cuối cùng mới về được đội sản xuất.

Về đến đội sản xuất, rốt cuộc năm người cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, có được sự đồng ý của Đường Nhã, Lý Thành Dương cõng cô ta đi lên cầu đá tiến thẳng về phía nhà Lý Thành Năng. Hiển nhiên anh tư Lý cũng muốn đi theo, nhưng đến ngã rẽ đầu đường lại bị Lý Thanh Lê trực tiếp kéo đi, hai anh em đi thẳng một đường tới ngoài cổng lớn nhà Lý Thành Công.

Tối nay không có ánh trăng, trong đại đội ngoại trừ vài vạt sáng lẻ tẻ ra thì gần như đều chìm trong bóng tối, nhà Lý Thành Công yên tĩnh, xem chừng đã ngủ cả rồi.

Trong bóng tối, Lý Thanh Lê quay đầu nhìn anh tư Lý, hai anh em không nói chuyện, nhưng anh tư Lý đã hiểu em gái mình muốn làm gì, anh ta bước lên dùng bàn tay đập lên cửa lớn nhà Lý Thành Công, tay của anh ta dày lại có lực, đập cửa lớn kêu rầm rầm.

Anh tư Lý đập cửa lớn, còn Lý Thanh Lê thì lại phụ trách dồn khí vào đan điền, tích lực hô vào trong sân.

“Lý Thành Công, không phải anh thề sẽ đòi lại công bằng cho chị hai anh hay sao? Bây giờ tập trung ngay ở nhà anh ba họ, anh muốn công bằng, nhà họ Lý tôi cho anh công bằng!”

Ngay bây giờ, cô chỉ hận không thể cho người ở toàn bộ đội sản xuất thậm chí là toàn công xã biết cái chết của quả phụ Vương không liên quan gì đến nhà họ Lý bọn họ!

Đại đội yên tĩnh vì một lời này của Lý Thanh Lê mà không biết có bao nhiêu người thức dậy trong đêm, vất vả một nắng hai sương cũng phải chạy tới nhà đại đội trưởng, muốn hỏi tại sao, hiển nhiên là vì tò mò rồi.

Gia đình của bốn đứa con trai nhà Lý Khánh Mậu dùng chung một sân, Lý Thanh Lê gọi một câu như vậy, người trong sân đều tỉnh hết, rất nhanh cổng sân đã bị đánh mở, Lý Thành Công cầm đèn pin đi ra.

Gương mặt của anh ta mơ hồ trong bóng tối nhưng giọng nói lạnh lùng lại rơi vào tai hai anh em Lý Thanh Lê một cách vô cùng rõ ràng.

“Công bằng cái gì mà công bằng, công bằng chính là Trương Mỹ Quyên ép chị hai tao nhảy sông! Nhà bọn mày còn dám tìm tới cửa, có tin bây giờ tao gọi người đánh gãy chân bọn mày không!”

Anh tư Lý đáp với vẻ quái đản: “Lý Thành Công, mày phách lối cái gì hả? Tao kệ mẹ mày là thật lòng đòi lại công bằng cho chị hai mày, hay là trong lòng có tính toán nhỏ gì, tóm lại qua tối nay, chuyện này không liên quan đến nhà tao, mày thích đánh chân ai thì đi mà đánh!”

Lý Thanh Lê đã có hơi nôn nóng đợi bộ dáng cả gia đình Lý Thành Công cúi đầu xin lỗi nhà mình, tối qua khoa trương ghê gớm bao nhiêu thì tối nay mặt sẽ sưng phù bấy nhiêu.

Khi bọn họ cãi nhau, đám người Lý Khánh Mậu và bà Hồng lục tục ra ngoài. Lý Thanh Lê mượn ánh đèn pin nhìn vào trong đám người, thấy còn có cả hai đứa con của quả phụ Vương nữa, khóe miệng cô không hỏi nhếch lên một nụ cười lạnh, trước khi đi còn nói một câu mang hàm ý khác: “Lần này tới nhà anh ba họ tuyệt đối đừng quên dẫn hai đứa Đại Lượng và Tiểu Tuyết nhé, dù sao bọn nó cũng là con trai con gái của quả phụ Vương, không có mặt ở đó lại không ra làm sao lắm đâu.”

Tay cầm đèn pin của Lý Thành Công hơi siết chặt, nỗi khủng hoảng trong lòng càng ngày càng lớn.

Chín giờ tối, vốn nên là lúc mọi người đang ngủ say, trong nhà chính nhà Lý Thành Năng thậm chí là trong sân lại chèn đầy người, trên bàn vuông thắp một ngọn đèn dầu lặng lẽ cháy, chiếu vài bóng người trong nhà lay động, chật chội không chịu nổi.

Bình Luận (0)
Comment