Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 177 - Chương 177. Anh Ba Nói Muốn Đền Tiền Xin Lỗi

Chương 177. Anh ba nói muốn đền tiền xin lỗi Chương 177. Anh ba nói muốn đền tiền xin lỗi

Chương 177: Anh ba nói muốn đền tiền xin lỗi

Anh ba Lý cũng mặc kệ anh ta có phun máu hay không, chỉ dùng hết sức chào hỏi từng quyền lên mặt Lý Thành Công, thề phải đánh Lý Thành Công thành cái đầu heo chết, còn xấu hơn vợ mình gấp hai lần mới được!

Anh em nhà Lý Thành Công không nhìn nổi nữa định qua can ngăn nhưng đám người anh cả Lý nào cho bọn họ cơ hội, hai gia đình lại đối chọi nhau, mắt thấy lại sắp ra tay đánh tiếp.

Đám người Lý Thành Năng vội vàng kéo những trưởng bối như Lý Thành Hậu qua một bên, sau đó huy động các xã viên trong sân tới căn ngăn, lần này người ở ba bên chen chúc hỗn chiến, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Hai vợ chồng Lý Khánh Mậu ở bên ngoài nhà nghe thấy Lý Thành Công liên tục kêu đau, tiếng này càng thảm hơn tiếng kia, sốt ruột đến mức tóc bạc trắng, kéo ông Lý gần như là cầu xin: “Chú tư, thằng ba nhà chú cường tráng hơn Thành Công, chú mau kêu thằng ba nhà chú dừng tay đi! Không phải chỉ là đền tiền xin lỗi thôi sao, chúng tôi đền, tôi đền tiền thay Thành Công, như vậy còn không được sao?”

Ông Lý lại nhìn về phía bà Điêu: “Bà nó, anh ba nói muốn đền tiền xin lỗi?”

Đôi mắt của bà Điêu chưa từng rời khỏi nhà chính, nghe thế mới bực mình bảo: “Tôi có tai, nghe thấy rồi. Tiểu Lục, con vào trong nói với anh ba chị ba con cẩn thận một chút đừng để bị người ta đánh phải.”

“Ôi!” Lý Thanh Lê đáp một tiếng giòn tan, sải bước đi vào trong nhà.

Lý Khánh Hậu trông thấy toàn bộ mọi chuyện xảy ra chỉ lặng lẽ thở dài, người anh em này của ông ta cả đời bị Điêu Nghi Tú nắm chặt rồi!

Sự việc ồn ào đến cuối cùng, Lý Thành Công thành công bị đánh thành đầu heo, Lý Khánh Mậu xin lỗi thay con trai, còn đền tiền. Chị ba Lý hài lòng, anh ba Lý hài lòng, ba anh em Lý Nhị Bảo hài lòng, cả nhà họ Lý đều rất hài lòng, chỉ có gia đình Lý Thành Công là bất mãn, lại không có cách nào làm gì người ta, chỉ có thể nhìn cả gia đình lớn bọn họ vui vẻ vừa nói vừa cười rời khỏi nhà Lý Thành Năng.

Trên đường trở về bà Điêu hỏi: “Vợ thằng ba, sau này còn nói lung tung bên ngoài, bịa đặt về người ta nữa không?”

Chị ba Lý lắc đầu thành cái trống bỏi, lập tức đáp: “Con không dám nữa đâu! Sau này con sẽ noi theo Tiểu Lục, con bé nói gì thì chính là cái đó, nói không phải thì không phải, chuẩn không có sai!”

Lý Thanh Lê: “?”

Nhưng cô vẫn giả bộ gật đầu với vẻ sâu lắng: “Vẫn là chị ba giác ngộ cao!”

Những người khác: “…”

Chị ba Lý lại kéo ba anh em Lý Nhị Bảo nghìn dặn vạn dò nhắc nhở: “Nhị Bảo, sau này tuyệt đối đừng lấy đồ của người ta nữa, lần này mẹ con đã nhận được bài học lớn rồi mới biết luôn chiều các con cũng là hại các con. Nếu như sau này ba anh em các con đứa nào không hiểu chuyện thì sợ là mẹ và cha con không thể giống như trước đây, nên ra tay vẫn phải ra tay thôi!”

Ba anh em Lý Nhị Bảo kề sát chặt vào nhau: Tại sao người bị thương luôn là trẻ con bọn họ, vốn hoàn toàn không liên quan đến bọn họ mà!

Anh ba Lý an ủi ba đứa trẻ run như cầy sấy: “Các con đừng sợ, chỉ cần các con nghe lời không gây chuyện bên ngoài thì cha và mẹ con sẽ không đánh các con đâu.”

Lý Nhị Bảo thở phào nhẹ nhõm.

Anh ba Lý sáp tới bàn bạc với chị ba Lý: “Ngày mai anh kêu anh hai vót ba cây gậy gỗ để dự phòng.”

Chị ba Lý nhỏ giọng: “Ba cây? Ít quá, ít nhất cũng phải một bó, bé trai hư lắm!”

Ba anh em Lý Nhị Bảo: “?” Ba anh em chúng ta trêu ai chọc ai?

Lý Thành Năng vất vả lắm mới tiễn được hai gia đình đi, trong lòng vẫn rất sầu lo, Lương Lỗi chạy mất rồi, không biết khi nào mới có thể tìm được.

Sau khi trải qua chuyện lần này, nhà họ Lý lặng lẽ xảy ra một vài sự thay đổi.

Sự thay đổi đầu tiên là lực liên kết của nhà họ Lý càng mạnh hơn trước, dù sao hơn một tháng liên tiếp đánh hai trận, đao tới thương đi, toàn bộ gia đình từ trên xuống dưới trở mình thành người khác, mọi người đồng tâm hiệp lực, loại bầu không khí này rõ ràng có lợi cho việc tăng tình cảm và lực liên kết.

Đương nhiên, trong cuộc sống ngày thường mọi người vẫn lời qua tiếng lại, nên chửi thì chửi, nhưng chỉ cần đối diện với người ngoài, nhà họ Lý bọn họ chính là một bó đũa, một tấm sắt.

Bình Luận (0)
Comment