Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 183 - Chương 183. Khi Nào Con Mới Có Tin Tốt

Chương 183. Khi nào con mới có tin tốt Chương 183. Khi nào con mới có tin tốt

Chương 183: Khi nào con mới có tin tốt

Như vậy xem ra, vận mệnh của cả gia đình giống như nước sông chuyển đường, đã đi về phía khác hẳn, về phần sau này ai lại có thể nói trước được chứ?

Đợi người một nhà lại ngồi xuống ăn cơm, bà Điêu đã hoàn toàn bình tĩnh lại, dù sao nợ nhiều không phiền, rận nhiều không ngứa, cứ như vậy đi.

Bà ta vẫn còn tâm trạng hỏi Lý Thành Dương: “Thằng năm, khi nào con mới có tin tốt, vậy nhà chúng ta thật sự là tứ hỷ lâm môn rồi.”

Lý Thành Dương đặt nắm tay phải bên miệng, bên môi hiện ra nụ cười: “Khụ khụ… nếu như thuận lợi, phỏng chừng là đầu năm sau đi.”

Trong nhà chính yên tĩnh trong nháy mắt sau đó bùng phát động tĩnh lớn hơn.

“Thật hay giả đó? Ông nó, sao tôi cảm thấy như đang nằm mơ vậy? Trước đây kêu thằng năm xem mắt không được người nào, sao chớp mắt cái từ trong tảng đá lại nhảy ra một cô gái vậy?”

“Hay lắm! Thằng năm, em được lắm đó, im ỉm không nói gì đã tìm được vợ rồi?”

“Là cô nào hả? Ở đội sản xuất bên cạnh, hay là giáo viên trung học công xã?”

Miệng Lý Thành Dương lại như bị khâu: “Mẹ, chuyện vẫn chưa đến đâu cả! Cô ấy là một cô gái rất ưu tú, người thích cô ấy rất nhiều, con vẫn phải cố gắng!”

Bà Điêu nghe được lại giống như không nghe được: “Mẹ ở công xã chưa từng nhìn thấy người trẻ tuổi nào đẹp trai hơn thằng năm, dáng người cao, cơ bắp đầy mình, còn từng làm lính, tính cách tốt, người có bản lĩnh… cô gái nào lại không để ý chứ? Ôi chao, xem ra mẹ cũng phải bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho thằng năm thôi! Ha ha ha…”

Bà Điêu che miệng lén cười vui vẻ.

Ông Lý hất mặt lên rất cao, liếc nhìn năm đứa con trai và một đứa con gái trong nhà qua khe hở mắt: “Các con lớn lên đẹp vậy phải cảm ơn cha các con đấy!”

Sáu anh em đồng loạt dời tầm nhìn.

Quả nhiên, một giây sau tai phải của ông Lý đã bị bà Điêu nhéo trong tay.

“Lý Khánh Sơn, cái gì mà con lớn lên đẹp đều phải cảm ơn ông, vậy tôi thì sao? Ông từ từ giải thích rõ ràng cho tôi, giải thích không rõ thì ông không xong với bà đây đâu!”

“Tôi sai rồi! Các con đang nhìn kìa, nể mặt tôi tí đi!”

Sau khi ăn cơm tối xong, Lý Thành Dương đang định về phòng thì Lý Thanh Lê lại chặn trước mặt anh ta.

“Anh năm, anh nhìn trúng người nào, sẽ không phải là Tô Nhân đấy chứ?”

Trong sân tối mịt, vẻ mặt của Lý Thành Dương cũng rất mơ hồ.

“Nghe giọng điệu của em có vẻ em không thích Tô Nhân?”

Lý Thanh Lê nhíu chặt mày, miễn cưỡng đáp: “Cô ta không phải đồ ăn ngon, cũng không phải Đại Đoàn Kết, có gì mà thích? Anh năm, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, rốt cuộc có phải cô ta không?”

Nếu thật sự vẫn là Tô Nhân vậy cô cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý, không phải sao? Dù sao cô nhìn thấy Tô Nhân trong lòng đã không sảng khoái, lỡ như hai người thật sự ở chung dưới một mái nhà, cô không xây dựng sẵn tâm lý thật sự sợ mình sẽ kích động châm chọc khiêu khích cô ta, sau đó mối quan hệ giữa cô và anh năm lại trở nên xấu hơn..

Cô không muốn chuyển biến xấu đi, đều là anh ruột cùng một mẹ sinh ra, đang yên đang lành cần gì phải như kẻ thù?

Lý Thành Dương lại đột nhiên nghiêm túc, khuyên răn cô một cách hơi trịnh trọng: “Tiểu Lục, Tô Nhân là một đồng chí tốt lòng dạ lương thiện, giàu lòng chính nghĩa, em không thể vì chướng mắt người ta đơn thuần mà nhắm vào người ta, cô lập người ta, biết chưa?”

Lý Thanh Lê biết mỗi lần anh năm nói chuyện như vậy chính là khi anh ta nghiêm túc nhất, mới “ồ” một tiếng với vẻ không tình không nguyện.

Nhưng cô vẫn không nhịn được: “Em vốn không quen cô ta, còn nữa, em nhắm vào cô ta khi nào? Em chỉ cảm thấy…”

Cô cắn răng, nói tiếp: “Em chỉ cảm thấy Tô Nhân và anh không hợp, hơn nữa hình như cô ta trời sinh đã không thích cả gia đình chúng ta rồi, trừ anh ra… cô ta không thích em đương nhiên em cũng sẽ không chạy theo thích cô ta. Sự thiện chí nhất của em dành cho cô ta chính là có già chết cũng không muốn qua lại.”

Lý Thành Dương lắc đầu như thể đang đối diện với một đứa trẻ hờn dỗi.

Hai anh em ra về chẳng vui vẻ gì.

Tối này Lý Thanh Lê cũng không ngủ ngon, vì trong mơ toàn là Tô Nhân gả cho anh năm, gió bên gối đầu thổi to đến mức suýt chút nữa anh năm hói đầu, sau đó quan hệ của cả gia đình bọn họ theo như tiểu thuyết đã viết, người thân bất hòa, chia năm xẻ bảy, tan rã.

Nhưng cô đã sớm quyết định không nhúng tay vào chuyện của anh năm, cho nên ngoại trừ hỏi vài câu ra, những chuyện khác cũng không cần làm.

Bình Luận (0)
Comment