Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 184 - Chương 184. Bồ Câu

Chương 184. Bồ câu Chương 184. Bồ câu

Chương 184: Bồ câu

Trước mắt xem ra thuận theo tự nhiên có khả năng mới là tốt nhất, bây giờ cả gia đình bọn họ an phận như vậy, cũng không lục đục với nhau, tranh đoạt gia sản, Tô Nhân có ghét bọn họ tới đâu, không tìm được điểm công kích cũng uổng công.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Lý Thanh Lê chỉ cảm thấy đầu óc mình thư thái, cộng thêm trong bụng trống rỗng, vậy mà lại thấp thoáng có một loại hờ hững hiểu thấu nhân sinh và sinh tử.

Mặc kệ gió đông tây nam bắc, ta đây vẫn sừng sững bất động, thay vì quan tâm ân oán rối rắm của người khác, còn chẳng bằng tốn suy nghĩ lên nuôi bồ câu.

Trong quyển sách đó nói, một đôi bồ câu một năm có thể sinh ra tám đôi, chăn nuôi tốt thậm chí còn nhiều hơn. Mà một đôi bồ câu con được bốn tháng có thể đẻ trứng sinh sản. Hôm qua anh hai bắt về là bồ câu trưởng thành, đợi bọn chúng đẻ trứng ấp con non, sau bốn tháng con của bọn chúng sẽ đẻ trứng sinh thêm đời cháu chắt, sau đó… sau đó cô cũng không tính rõ được, tóm lại cô vừa có trứng bồ câu ăn, còn có bồ câu non nuôi.

Bây giờ cho dù cô có một đống bồ câu và trứng bồ câu cũng không bán đi, mà đều giữ lại cho mình ăn hết, thịt và trứng bồ câu không kém hơn trứng và thịt gà, đến khi đó có lộc ăn!

Về phần lương thực của bồ câu, bồ câu ăn mấy thứ như hạt đậu Hà Lan, ngô, cao lương, lúa mì này, thức ăn thêm còn có thể là một chút muối ăn và rau xanh, nhưng đây không phải vấn đề cô nên lo lắng trước mắt, mới hai con bồ câu mỗi ngày hai bữa, mang ra ruộng hoang, núi và bên sông kiếm thức ăn cũng có thể giải quyết được cái ăn.

Hai đứa bọn mi đã là bồ câu trưởng thành, nên học cách tự lực cánh sinh, tự lập tự cường, tự mình dùng miệng lo cơm no áo ấm đi.

Về phần nơi ở của bồ câu, cô kêu cha cô đan vài cái lồng chim to một chút đặt dưới mái hiên, không phải đã giải quyết xong rồi sao?

Lý Thanh Lê dựa theo trong sách viết nuôi một đợt cũng từ từ lên tay, nuôi bồ câu không phải nuôi con, phải luôn nhìn chằm chằm không được rời mắt, nuôi bồ câu chỉ cần cho bọn nó ăn no, cho bọn nó một chỗ ở, thường xuyên dọn phân chim, đảm bảo môi trường sạch sẽ là không có chuyện gì quá nhiều.

Người nhà họ Lý bao gồm cả bà Điêu vốn cho rằng Lý Thanh Lê nói nuôi chim bồ câu chỉ là hứng thú nhất thời, nóng được ba phút thôi, mọi người còn đang kiễng chân mong đợi bồ câu vào nồi rồi được ăn thịt bồ câu, uống canh bồ câu. Nhưng ai ngờ cô lại nuôi từ ngày này qua ngày khác, bồ câu béo ra một vòng mà từ đầu đến cuối bọn họ vẫn không đợi được canh bồ câu này, chỉ đợi được vỏ trứng bồ câu thôi.

Tức thật!

Khoảng thời gian này nhà họ Lý càng thêm yên tĩnh, Lý Thanh Lê chìm đắm trong nuôi bồ câu không có cách nào tự thoát. Lý Đại Bảo thất tình vẫn chưa hồi phục. Ba anh em Lý Nhị Bảo bị cha mẹ đánh nên rất tự giác. Ba đứa Lý Đại Nha cũng bớt gây chuyện. Ngoài ra ba chị em dâu nhà họ Lý đều đang yên tâm dưỡng thai, chị cả Lý lại là một người hiếu thuận. Bà Điêu rảnh rỗi có một bụng soi mói người lại không có cách nào giãi bày, chỉ cảm thấy cuộc đời tĩnh lặng như tuyết!

Sáng hôm ấy, Lý Thanh Lê đi làm chưa được bao lâu, đang rải tro cây cỏ ở ruộng thì đột nhiên bà Điêu chạy tới ruộng, từ xa vẫy tay gọi cô.

“Tiểu Lục, mẹ có chuyện gấp tìm con, mau về nhà với mẹ!”

Lý Thanh Lê thấy bà Điêu gọi gấp gáp mới nói với người bên cạnh một tiếng, vội phủi tay chạy qua đó.

Cô chạy một đường về, thở có hơi hổn hển: “Mẹ, có chuyện gấp gì ạ?”

Bà Điêu không nói hai lời, kéo tay cô quặp bên hông, không giải thích mà dẫn đi.

Lý Thanh Lê thấy vẻ mặt của mẹ kỳ lạ, cũng không dám hỏi nhiều mà ngoan ngoãn theo bà ta.

Đợi đến nơi không có ai, bà Điêu trở mặt như Xuyên kịch, vừa rồi vẻ mặt còn có vài phần âm u trong nháy mắt đã thành cười trộm như nhặt được tiền, Lý Thanh Lê bình thường vì tốc độ trở mặt của mẹ mình quá nhanh mà tự thẹn mình không bằng, tự biết xấu hổ.

“Mẹ, mẹ còn biết trở mặt cơ đấy?”

Trong mắt bà Điêu lóe lên tia sáng, vỗ lên mu bàn tay của cô một cái, vui vẻ vô cùng đáp: “Mẹ con nói rồi mà, con bé nhà con mệnh tốt, Tiểu Lục, chúng ta gõ nhiều dưa hấu như vậy cuối cùng cũng đụng được một trái dưa tốt rồi, không chỉ là dưa tốt mà quả thật là dưa tốt hiếm có ấy chứ!”

Lý Thanh Lê mang vẻ mặt mơ hồ: “Gì ạ? Nhà mình lén con trồng dưa bao giờ? Dưa gì ạ? Sao con không biết?”

Bình Luận (0)
Comment