Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 185 - Chương 185. Đối Tượng

Chương 185. Đối tượng Chương 185. Đối tượng

Chương 185: Đối tượng

“Xì!” Bà Điêu ấn lên trán cô: “Ôi giời ơi con bé ngốc, không phải dưa thật mà là người! Mấy tháng trước không phải mẹ đã nhờ cậu cả con tìm một đối tượng cho con sao, cuối cùng cũng tìm được rồi, anh họ cả của con đã dẫn người qua rồi!”

Lý Thanh Lê nhìn mẹ mình cười tươi như hoa hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng sĩ diện khi bà mai tới cửa trước đó, là biết mẹ chắc chắn rất hài lòng về người này, chẳng qua gần đây cô không muốn xem mắt đến vậy cho nên cô lười nghe, cũng không mở miệng hỏi.

Bà Điêu không cần cô hỏi mà thản nhiên nói về tình hình của chàng trai đó.

“Cậu cả con tỉ mỉ chọn cho con còn có thể kém được sao? Chàng trai này tên là Đỗ Văn Thanh, năm nay hai mươi mốt, cũng làm ở xưởng phân bón nhưng cấp bậc cao hơn anh họ con, tuổi còn trẻ đã là một cán sự rồi, còn được chia nhà công nhân viên chức! Chàng trai này cũng đáng thương, từ nhỏ cha mẹ qua đời cũng không có anh chị em gì cả, lớn lên cùng ông bà nội. Nhưng nói từ một phương diện khác thì nhân khẩu nhà cậu ta đơn giản, không có mẹ chồng chọc tức con, cũng không có chị em dâu kèn cựa nhau tranh tài sản, tiền lương mỗi tháng của Tiểu Đỗ đều đưa hết cho con, đi rồi có thể làm chủ gia đình, tốt bao nhiêu!”

Tục ngữ nói một lần lạ hai lần quen, mấy lần đầu xem mắt Lý Thanh Lê vẫn có hơi khẩn trương và lo lắng một chút, nhưng đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi, cô gần như đã tê liệt, đối với cô mà nói xem mắt giống như uống nước, bình thường chẳng có gì lạ, nhạt nhẽo không vị, cũng chẳng có mong đợi, chỉ cần đối phương là một người bình thường là cảm tạ trời đất rồi.

Lý Thanh Lê bị bà Điêu dắt về nhà, Điêu Mỹ Hán và Đỗ Văn Thanh đang ngồi trong nhà chính đợi, ông Lý tiếp đón bọn họ. Khi bà ta bước vào nhà, người trẻ tuổi ngồi bên trái đứng dậy khỏi ghế ngồi, lễ phép đối diện tầm mắt với Lý Thanh Lê, rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi, sau đó hơi cúi người nói với bà Điêu: “Đã làm phiền thím chạy một chuyến, chậm trễ đồng chí Lý Thanh Lê đi làm.”

Bà Điêu tươi cười đầy mặt: “Đứa trẻ Tiểu Đỗ này thật lễ phép! Mau ngồi xuống, đừng khách sáo quá, cứ coi như người một nhà đi, ha ha…”

Lý Thanh Lê nhìn sườn mặt bà Điêu với vẻ mặt cạn lời và nghi ngờ, trước đây mẹ cô chưa bao giờ nói câu này hết, đây là rùa thấy đậu xanh, nhìn trúng rồi?

Lý Thanh Lê lập tức nổi lên vài phần hứng thú, tính cẩn thận quan sát người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này một phen, xem rốt cuộc trên người anh ta có điểm nào khiến mẹ yêu thích như vậy? Phải biết mẹ cô còn chán ghét mấy đứa con trai ruột của mình thì thôi.

Ừm, cao gầy, làn da rất trắng, mắt hai mí nếp gấp rất sâu, khi cười lên đuôi mắt hơi hạ xuống có hơi giống mắt cún, đeo thêm một cặp kính khiến anh ta có thêm vài phần dáng vẻ thư sinh, sống mũi rất thẳng, môi không mỏng không dày, là loại tuấn tú đẹp đẽ khác với của Phó Bạch. Đường nét ngũ quan của anh ta nhu hòa hơn, tổng thể mà nói không đủ anh tuấn nhưng lại thanh tú có thừa, là diện mạo có lực tương tác.

“Tiểu Lục!” Điêu Mỹ Hán ho khan mạnh một tiếng.

Lý Thanh Lê thu lại ánh mắt nhìn về phía anh ta, vẻ mặt vô tội: “Hả? Sao thế ạ?”

“Em cứ nhìn chằm chằm vào cán sự Đỗ làm gì?”

Đỗ Văn Thanh nghe vậy hai má chợt đỏ ửng, vẻ mặt ngoại trừ chút khẩn trương ra ngược lại cũng không thấy tức giận, anh ta cười lên trông rất ưa nhìn: “Chỉ là nhìn vài cái, không sao.”

Lý Thanh Lê đánh giá trong lòng, giọng nói cũng dễ nghe, có hơi dịu dàng đẹp đẽ, trầm hơn giọng nữ nhưng dễ nghe hơn giọng nam, nhưng Lý Thanh Lê vẫn thích giọng nói trong cường thế trong trẻo mang theo chút cảm giác lạnh lùng cơ, ví dụ như Phó Bạch.

Tiếp theo đó Lý Thanh Lê không nói gì cả, chỉ nhìn Điêu Mỹ Hán tiếp nhận công việc của bà mai, bắt đầu lải nhải không ngừng nói về tình hình ở hai bên, để giữa đôi bên trước hiểu và làm quen sơ bộ, chỉ khác là Điêu Mỹ Hán miêu tả tình hình thật của hai bên chứ không nói những lời đẹp lòng người như bà mai, chỉ vào hai người trẻ tuổi khen một trận, giống như người ta là tiên nữ và tiên nam hạ phàm tới, kết hợp với nhau chính là nhân duyên thần tiên cảm động trời đất, sinh con chính là tiên đồng thần đồng… Tóm lại, nhân duyên thần tiên chỉ ứng với trên trời có, chứ nhân gian hiếm có vài lần!

Bình Luận (0)
Comment