Chương 186: Oan ức
Lý Thanh Lê nghe Điêu Mỹ Hán nói xong với vẻ mặt không thay đổi, trong lòng đại khái đã hiểu được tại sao mẹ cô lại thích Đỗ Văn Thanh rồi? Nói ra chỉ mười mấy chữ, có xe có nhà, cha mẹ đều mất, lớn lên thanh tú, tính cách nhẫn nại.
Nói đi nói lại, hiểu con gái không ai bằng mẹ, mẹ cô biết tính cách của cô không tốt cho nên muốn tìm một người có tính cách tốt, một cương một nhu, một cứng một mềm mới có thể lâu dài được.
Lý Thanh Lê có hơi cảm động nhưng vẫn hơi ấm ức, sao mình lại là người có tính cách kém được? Qua hai tháng này là mình đã yên bình sống hai mươi năm rồi, cũng không thấy ai đánh cô mà!
Oan ức!
Nếu như trước đó chỉ xem mắt Đỗ Văn Thanh cô có khả năng còn cảm thấy hứng thú, nhưng gần đây không biết tại sao cô lại không có hứng thú gì cả, thậm chí cảm thấy ứng phó với đối tượng xem mắt có hơi phiền.
Nhưng suy cho cùng đây cũng là đối tượng xem mắt mà Điêu Mỹ Hán tỉ mỉ chọn một cho cô, Đỗ Văn Thanh còn là đồng nghiệp ở xưởng phân bón của anh ta, hơn nữa mẹ cô vẫn luôn ở bên cạnh đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô không rời, cô dám qua loa sao? Cô dám trực tiếp từ chối sao? Không dám!
Cho nên Lý Thanh Lê chỉ có thể lại sử dụng quy tắc thường, mẹ cô trừng mắt nhìn cô, còn cô dẫn Đỗ Văn Thanh, phía sau có người được tiến cử giám sát Lý Đại Nha lén lút bám theo, chỉ cần ra khỏi sân như vậy xung quanh đều là đường ép bùn, ở trong huyện nên là đường rải nhựa.
Hai người đi dạo gần hai mươi phút ở đại đội, từ đầu đến cuối không ai nói chuyện, hoàng đế không gấp, ngược lại thái giám Lý – Lý Đại Nha ở phía sau lại gấp muốn chết.
Hai người băng qua nhà Lý Thành Năng đi tới trường học của đại đội, trường học đại đội quy mô nhỏ, chỉ có hai phòng, một phòng dạy tiểu học và một phòng dạy cấp hai, tường sân bên ngoài cũng đều là gạch vuông, vách tường loang lổ, gặp mưa là thành tường đất.
Hai người băng qua một cây bào đồng bên ngoài tường vây trường học, Đỗ Văn Thanh đột nhiên mở miệng: “Đồng chí Lý Thanh Lê, em…”
Lý Thanh Lê quay người lại, thấy Đỗ Văn Thanh chỉ một tay lên đầu cô, cô theo bản năng duỗi tay xoa tóc mình: “Sao vậy, trên đầu em có gì à?”
Đỗ Văn Thanh duỗi một tay tới lại rụt về, rụt về rồi lại duỗi ra: “Chỉ là… cái kia, chắc là lá thông.”
Lá thông chắc hẳn đã xuyên vào trong tóc, Lý Thanh Lê mò nửa ngày vẫn không ra, cơn giận bùng lên, dứt khoát vung cánh tay, nói với Đỗ Văn Thanh: “Anh giúp em lấy xuống đi, em không tìm được!”
Đỗ Văn Thanh nghe thế cười bảo: “Anh lấy giúp em, em đừng nổi giận.”
Lý Thanh Lê đứng im, Đỗ Văn Thanh đứng phía sau cô duỗi tay giúp cô nhặt lá thông trên tóc xuống, lấy được rồi tay lập tức rụt về một mét, đưa lá thông trong tay cho Lý Thanh Lê xem.
Lý Thanh Lê thấy bộ dáng đứng đắn của anh ta, không nhịn được mới cười: “Nhặt được rồi thì ném đi, anh còn đưa cho em làm gì, giữ lại tối nay nhóm bếp hả? Hay là anh giữ đi, coi như quà cảm ơn của em, quà nhỏ nhưng tình ý nặng…”
Gần đây Lý Thanh Lê vừa đi làm vừa nuôi bồ câu, có đôi khi còn phải bớt khẩu phần lương thực cho bồ câu ăn, hoặc có lẽ đã bớt đi nét mũm mĩm trẻ con, thịt trên mặt chắn hơn trước đây rất nhiều, cười lên không còn ngây thơ rạng rỡ giống như trẻ con lúc trước nữa, ngược lại có thêm vài phần xinh đẹp linh động của thiếu nữ, có thêm lúm đồng tiền vào lại càng có sức cuốn hút tuyệt đối.
Bị Lý Thanh Lê nhìn chằm chằm và cười với mình như vậy, đột nhiên Đỗ Văn Thanh cúi đầu với vẻ không tự nhiên, trên mặt lại hiện ra một đám mây hồng.
Lý Thanh Lê che miệng lén cười: “Trời ạ, Đỗ Văn Thanh, sao anh lại thích đỏ mặt như vậy?”
Đỗ văn Thanh vô cùng hoảng hốt quay đầu lại, ngoài miệng lại nói: “Là di truyền, bà nội anh cũng dễ đỏ mặt…”
“Ha ha… anh cũng hài hước quá, một cô gái như em da mặt còn dày hơn anh, sao anh làm cán sự được vậy?”
Bước chân của Lý Thanh Lê nhẹ nhàng như chim đuổi theo, Phó Bạch từ trong lớp học của trường học ra ngoài uống nước và hít không khí, mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người, trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Lý Thanh Lê và Đỗ Văn Thanh đi qua cầu đá và sân phơi thóc, vòng qua rừng trúc bên ngoài khu ký túc xá thanh niên trí thức, rồi lại lên cầu gỗ, nâng mắt lên đã nhìn thấy nhà họ Lý phía sau nhà họ Phan.
Đỗ Văn Thanh dừng bước chân, quay người lại đối diện với Lý Thanh Lê.
“Đồng chí Lý Thanh Lê, nếu như em cảm thấy anh và em không hợp, vậy nói thẳng cũng không sao, anh sẽ không để ý đâu.”