Chương 187: Anh không nhìn trúng em à
Lý Thanh Lê nhíu mày lại, quan sát anh ta với vẻ mặt khó hiểu, giọng nói có hơi nguy hiểm “Anh không nhìn trúng em à?”
Đỗ văn Thanh vội xua tay, nhanh chóng giải thích: “Không phải, em hiểu lầm rồi, em là cô gái xinh đẹp và hoạt bát như vậy, không biết có bao nhiêu người thích em, làm sao anh không nhìn trúng em được? Anh chỉ cảm thấy bắt đầu từ lúc nhìn thấy em, hình như em có hơi không yên lòng, anh nghĩ có lẽ em cũng không mong đợi lần gặp mặt này cho lắm. Em là con gái không tiện nói, anh nói thẳng ra, em sẽ bớt bối rối hơn nhiều?”
Lý Thanh Lê chớp đôi mắt lấp lánh trong suốt, đôi môi đỏ mọng hơi hé, không nhịn được mà sáp tới hỏi: “Anh cảm thấy em rất xinh đẹp sao?”
Đỗ Văn Thanh không biết nên đặt mắt ở đâu, cơ thể cũng không khỏi ngửa ra sau: “Đương… đương nhiên.”
Lý Thanh Lê lại gần hơn một phân, đôi mắt híp lại, hỏi với vẻ mong chờ: “Vậy trong huyện, trong công xưởng các anh, có cô gái nào đẹp hơn em không?”
Đỗ Văn Thanh lùi lại một bước, mí mắt không dám nâng lên: “Khả năng là có cũng có thể là không? Bình thường anh không quá để ý đến mấy chuyện này.”
Lý Thanh Lê chợt đứng thẳng người dậy, hai tay chắp sau lưng, cười hì hì bảo: “Được rồi, tha cho anh đó, chỉ cần anh cảm thấy em rất xinh vậy chúng ta chính là bạn! Nhưng gần đây em thật sự không muốn xem mắt cho lắm…”
Đỗ Văn Thanh cuối cùng chỉ có được một đáp án “bạn” này, cũng không dám hỏi thêm gì nữa, vì anh ta phát hiện ra Lý Thanh Lê quá hoạt bát quá cởi mở, mà anh ta lại không thích ứng phó với cô gái như vậy nhất.
Lý Thanh Lê và Đỗ Văn Thanh lại về nhà họ Lý, hai người đứng chung vẻ mặt đã tự nhiên hơn rất nhiều, bà Điêu còn nhìn ra được Lý Thanh Lê chủ động tìm Đỗ Văn Thanh nói chuyện, bà ta hưng phấn như thể lập tức trẻ ra mười tuổi, đôi chân thoăn thoắt bắt đầu chuẩn bị thức ăn buổi trưa.
Từ lúc nhà họ Lý tam hỷ lâm môn, ba chị em dâu mang thai liên tục bắt đầu có phản ứng của thai kỳ, người nào cũng tránh nhà bếp đầy mùi dầu khói ba mươi dặm, cho nên trọng trách nấu cơm từ đó rơi lên người chị cả Lý và bà Điêu. Lý Đại Nha cũng có thể giúp nhưng chị cả Lý thương con nên ôm đồm hết, bởi vậy người nấu cơm chỉ có hai người bọn họ.
Thời buổi này thông tin liên lạc không phát triển, người thân tới cửa cũng không có cách nào thông báo từ trước. Hôm nay Điêu Mỹ Hán đột nhiên tới, đám người anh cả Lý đều đi làm hết, không người nào chạy vào thị trấn mua thịt, nhưng bà Điêu một là coi trọng đứa cháu trai lớn Điêu Mỹ Hán này, hai là rất hài lòng về Đỗ Văn Thanh, cho nên mới cắn răng vung bước chân đằng đằng sát khí đi tới lồng gà bắt gà.
Lý Thanh Lê nhìn thấy bà Điêu chui vào gà đều sợ hãi nhảy dựng, nhìn quy tắc đãi khách này của mẹ, ngay cả “con trai ruột” gà trống lớn cũng phải thịt, nếu như cô và Đỗ Văn Thành không thành còn không phải tiếc thịt đến chết đi sống lại hay sao? Cô lập tức chạy qua ngăn bà Điêu lại, thế nhưng bà Điêu nào có chịu, vồ qua vồ lại quả thật dùng tới đại chiêu, một tay bẻ đầu gà trống lớn.
Tâm trạng của Lý Thanh Lê lập tức vô cùng phức tạp, thật sự không biết nên lo lắng sau này mẹ cô sẽ sau thu tính sổ, hay là vui vẻ vì có thịt gà ăn.
Lúc này thời gian còn sớm, chị cả Lý đi làm vẫn chưa về, chỉ có thể là bà Điêu và Lý Thanh Lê bận rộn, hai mẹ con nhóm lửa đun nước nóng, giết gà, đổ nước nóng lên lông gà, nhổ lông gà, lấy ruột gà, vặt rau… Trong nhà bếp bận đến khí thế ngút trời.
Cơm nước chuẩn bị xong xuôi, bà Điêu kêu Lý Thanh Lê đi nấu cơm, mấy việc như xào rau này Lý Thanh Lê cũng không giúp được gì cho lắm.
Cô cho cỏ vào trong lò bếp, ống khói trên nóc nhà bốc lên một sợi khói trắng, chị hai Lý từ trong phòng mình đi ra, tiến thẳng vào phòng bếp, cô ta chỉ đứng ở cửa, một đôi mắt liếc một vòng trong nhà bếp rồi cười hỏi bà Điêu: “Mẹ, hôm nay nhà chúng ta luộc gà trống sao?”
Bà Điêu đang chà sát và rửa ruột gà trên thớt, nghe thấy giọng nói này đứng thẳng người dậy, dùng mu bàn tay đấm vào hông vài cái, đáp với vẻ mặt ôn hòa: “Mẹ Nhị Nha, cô có muốn ăn không, mẹ để lại cho cô?”
Trong miệng chị hai Lý nhiễu nước miếng, nhanh chóng đáp lời: “Một cái đùi là được ạ, thịt đùi nhiều dinh dưỡng, cũng bồi bổ cho con trai trong bụng.”