Chương 206: Bây giờ chúng ta về bệnh viện!
“Anh rể, thật sự xin lỗi anh, vốn muốn nhờ chị cả giúp khuyên Thúy Linh, ai ngờ chiều tối qua đột nhiên chị cả nói đau bụng, sau đó chảy rất nhiều máu, em với mẹ sợ quá cũng không dám chậm trễ, lập tức đưa chị lên huyện. Cũng may thôn chúng em cách chuyện không tính là xa quá, đi tới bệnh viện bác sĩ bận rộn đến hơn nửa đêm mới miễn cưỡng giữ được đứa trẻ trong bụng chị cả. Tối qua em sợ đến hồ đồ, trong nhà lại không có người, cũng không kịp tới báo tin cho anh. Ôi, thật ra bác sĩ nói tình huống của chị cả không ổn định, kêu chị tiếp tục ở viện quan sát thêm…”
Anh hai Lý gấp đến mức đôi mắt to như chuông đồng, mang theo lửa giận chất vấn: “Vậy sao chú còn khiêng chị cả chú về nữa hả? Đường xa như vậy, bên ngoài còn có gió, vốn đã không ổn định nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao? Hả?”
Phùng Tuấn nhún vai, đáp với vẻ buồn bã: “Anh rể, không sợ anh chê cười, nhưng Thúy Linh vừa mới mất con, nhà bọn em không gom được tiền, không có tiền bệnh viện không cho ở!”
“Tiểu Yến, bây giờ chúng ta về bệnh viện!” Anh hai Lý quay người định thu dọn đồ đạc.
Phùng Tuấn vội vàng kéo anh ta: “Anh rể, chị vừa mới về, đi qua đi lại như vậy đứa trẻ trong bụng càng không ổn hơn! Dù sao bác sĩ cũng nói rồi, kê thuốc ở nhà tự nghỉ dưỡng cũng như nhau, ở bệnh viện tâm trạng áp lực ngược lại càng không tốt hơn.”
Chị hai Lý nằm trên giường mấp máy môi, có hơi vô lực bảo: “Bụng không thoải mái, không muốn tới bệnh viện, anh lấy tiền cho Đại Tuấn, nó biết phải mua thuốc gì.”
Phùng Tuấn vội đáp: “Đúng, trước đó Thúy Linh đã từng uống mấy thuốc này rồi, chị cả xảy ra chuyện em cũng rất áy náy, cứ để em chạy việc cho, trong lòng em cũng thoải mái hơn một chút. Anh rể, anh ở nhà chăm sóc chị cả cẩn thận, tối qua chị ấy thật sự bị dọa sợ rồi.”
Anh hai Lý giống như một con quay xoay vòng vòng, bây giờ lại quay đến bên cạnh bà Điêu, vẻ mặt nôn nóng mang theo khẩn cầu: “Mẹ…”
Bà Điêu mím môi, tức giận bảo: “Lẽ nào tôi còn hại cháu trai mình được chắc? Đại Tuấn, mua số thuốc này hết bao nhiêu tiền?” Bà ta làm bộ vén áo khoác vải xanh, định lấy tiền trong túi quần.
Phùng Tuấn đáp: “Vậy lấy một trăm trước đi ạ, mấy thứ thuốc này đắt, còn phải mua nhiều nữa.”
“Cái gì? Đến một trăm cơ á? Sao không đi cướp luôn đi? Đây là tiên đan hay là nhân sâm, coi tiền nhà chúng tôi là gió lớn thổi tới chắc?” Bà Điêu lập tức buông tay móc tiền xuống, kéo vạt áo khoác vải xanh, vẻ mặt dài thượt.
Anh hai Lý gấp đến mức mặt đỏ gay: “Mẹ, con với Tiểu Yến chờ mười mấy năm mới chờ được đứa con này, mẹ cũng không thể không quản được!”
Phùng Tuấn cũng sinh lòng đồng cảm, nói đỡ: “Thím, thím thật sự không thể tiếc số tiền này, nhà cháu là tiêu hết tiền rồi, không còn tiền mua thêm thuốc nữa nên đứa trẻ trong bụng Thúy Linh mới không giữ được, nếu như cháu là anh rể, có phải tiêu hai ba trăm đồng thì khoản tiền này cháu cũng phải móc ra được!”
Anh hai Lý lập tức quỳ xuống trước mặt bà Điêu, nắm tay bà ta khẩn cầu: “Mẹ, mẹ đã nghe thấy chưa? Mẹ cũng không nhẫn tâm thấy con trai tuyệt hậu chứ? Mẹ, chỉ một trăm đồng thôi, cùng lắm… cùng lắm mẹ cứ coi như phòng hai bọn con đã chia ra rồi, một trăm đồng này cứ coi như là phần của con, sau này chia nhà con không cần gì hết, có được không? Hả mẹ…”
Chị hai Lý nghe được lời này vội vàng giãy dụa ngồi dậy, gấp đến mức mặt trắng bệch quở trách anh hai Lý: “Cha mẹ còn sống nhắc đến chia nhà cái gì? Anh muốn bị người chê trách hay sao?”
Lý Nhị Nha đỡ chị hai Lý, nước mắt chảy xuống ào ào, cầu xin Lý Thanh Lê: “Cô út, hay là cháu không lên cấp ba nữa, cô cho cháu mượn học phí của cháu mua thuốc cho mẹ cháu đi, số tiền này cháu sẽ trả cho cô, được không ạ?”
Lý Thanh Lê còn chưa kịp nói gì thì bà Điêu đã quát to một tiếng: “Được rồi, câm miệng hết cho tao!”
Sau đó bà ta không nói câu nào, rời khỏi phòng đi thẳng về phòng mình.
Đám người anh cả Lý và anh ba Lý tay chân luống cuống đỡ anh hai Lý dậy.
“Em còn không biết mẹ chúng ta sao, chỉ có miệng lưỡi sắc bén nhưng tim đậu hũ, còn không phải về lấy tiền đây sao? Thằng hai, em đừng nôn nóng.”
Quả nhiên, chưa đến một lúc bà Điêu lại đi ra khỏi phòng mình, hai tay nắm chặt một cọc tiền, chỉ sợ tiền sẽ mọc cánh bay đi.
Bà ta vừa bước vào đã tức giận trừng mắt nhìn anh hai Lý: “Không hưởng phúc của mày được ngày nào, còn bắt bà đây bỏ ra nhiều tiền như thế nữa, đúng là đồ quỷ đòi nợ, nhưng năm anh em mày, tao cũng không thể chỉ thiên vị một mình mày, sau này chia nhà mày sẽ ít hơn một chút, lúc đấy đừng có oán trách bà già này!”