Chương 207: Anh có một chuyện muốn xin em chỉ giáo
Anh hai Lý kích động gật đầu lung tung: “Con biết rồi con biết rồi, con đảm bảo không oán trách, xưa nay con phục mẹ nhất!”
Lúc này sắc mặt của bà Điêu mới dễ coi hơn một chút, phun một tí nước bọt làm ướt đầu ngón tay, sau đó lại đếm từng tờ một cho anh hai Lý.
Con mắt của mọi người đều rơi lên những tờ Đại Đoàn Kết, cũng không để ý chị hai Lý ở phía sau định dậy lại bị Phùng Tuấn ấn xuống, hơn nữa còn cho cô ta một ánh mắt có thâm ý khác.
Cuối cùng chị hai Lý cũng không nói gì cả, mặc cho Phùng Tuấn nhận một cọc Đại Đoàn Kết rời khỏi nhà họ Lý.
Hiệu suất làm việc của Phùng Tuấn rất nhanh, buổi trưa đã mua thuốc về, quả thật giống như anh ta đã nói, thuốc rất nhiều, đựng đầy một túi to, hơn nữa đều là dược vật dùng để cầm máu và bảo vệ thai, người nhà họ Lý cũng hoàn toàn yên tâm.
Buổi chiều đi làm, Lý Thanh Lê theo các anh trai và chị dâu cùng nhau vác cuốc đi làm, khi đi băng qua khu ký túc xá thanh niên Phó Bạch gọi cô.
“Đồng chí Lý Thanh Lê, anh có một chuyện muốn xin em chỉ giáo.” Dáng người của Phó Bạch thẳng tắp đứng ở cổng khu ký túc, giữa cánh tay còn kẹp hai quyển sách, vẻ mặt thản nhiên.
Lý Thanh Lê bĩu môi, ngoài miệng lẩm bẩm: “Người này thật phiền, không phải chỉ là làm mất một quyển sách của anh thôi sao, có cần thiết phải túm lấy em không buông không?”
Đám người anh cả Lý không nghĩ nhiều, vừa nói chuyện phiếm vừa đi ra ruộng.
Đợi đám người anh cả Lý đi xa rồi, hai tay Phó Bạch nhét túi quần, đôi mắt phượng liếc vào rừng trúc bên cạnh.
Lý Thanh Lê đi theo anh vào rừng trúc, đôi môi đỏ hồng chu lên, nhỏ giọng mỉa mai: “Anh cả và chị dâu em đều ở đây, anh có chuyện gì cứ nhất định phải gọi em đúng lúc này?”
Cảnh sắc xung quanh đều bị rừng trúc chắn hết, Phó Bạch dừng bước chân quay người lại, giọng nói trong trẻo từ từ cao lên: “Đã hồi âm thư của Đỗ Văn Thanh chưa?”
Lý Thanh Lê chớp mắt, vẻ mặt có hơi cạn lời: “Phó Bạch, anh đã hỏi lần thứ ba rồi đấy, còn hỏi nhiều hơn Lý Đại Nha!”
Đối diện với đôi mắt phượng thâm tình và chăm chú của anh, trái tim cô như thể bị đâm một nhát, đột nhiên mềm nhũn: “Gửi rồi gửi rồi! Em sẽ không để Đỗ Văn Thanh hiểu lầm, lần này anh yên tâm được chưa! Thật đó!”
Phó Bạch nắm một bàn tay cô, khẽ cười: “Anh chỉ không hy vọng người anh thích và người khác có bất cứ liên quan gì mà thôi, không tính là quá đáng chứ?”
Đối mặt với gương mặt cười như gió xuân này của Phó Bạch, Lý Thanh Lê không nói ra được lời trách cứ nào cả, lắp bắp đáp: “Vẫn… vẫn ổn…”
Phó Bạch cười càng rạng ngời hơn, không biết từ khi nào đã lại gần Lý Thanh Lê hơn một phân, anh cao hơn cô không ít, tiếng cười đều rơi hết vào trong tai cô.
“Để chứng minh anh không giận em, anh có thể… hôn em một cái được không?”
Hình ảnh lần đầu tiên hai người hôn nhau bỗng dưng chui vào trong đầu Lý Thanh Lê, mặt cô lập tức đỏ lên, nhìn trái phải một vòng: “Không ổn cho lắm đâu?”
Nơi này chẳng qua là bên ngoài rừng trúc, có người đi thêm vài bước có thể phát hiện ra bọn họ.
Cô còn chưa thu lại tầm nhìn thì sườn mặt trái đột nhiên bị người thơm một cái, cô nhanh chóng quay đầu lại, chỉ trông thấy đôi mắt lấp lánh của Phó Bạch đang chớp một cách đầy vô tội, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả, chỉ là lời nói ra lại rất vô sỉ.
“Không nhịn được, là lỗi của anh, nếu như em muốn báo thù gấp đôi, anh có thể để em hôn hai cái.”
Lý Thanh Lê: “…”
Cô tức giận nhìn Phó Bạch: “Đồng chí Phó Bạch, tuy rằng anh lớn lên đẹp nhưng không có nghĩa em không nỡ đánh anh nhé.”
Phó Bạch khẽ cười, âm thanh êm tai trung tính tràn ra khỏi cổ họng, anh giơ tay xoa loạn hai cái trên đầu cô.
“Em thật đáng yêu.”
“Nhưng em không cần nhìn anh bằng ánh mắt đó, anh không đảm bảo có thể khống chế được mình đâu.”
Lý Thanh Lê một tay ôm đầu, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức chuồn đi thật xa, vừa chạy vừa quay người chỉ vào Phó Bạch, ánh mắt rất hung dữ.
“Phó Bạch, anh cứ đợi đó cho em! Hừ!”
Lý Thanh Lê chạy xa rồi, Phó Bạch mới đi ra khỏi rừng trúc, trên con đường từ ký túc xá thanh niên trí thức đến trường học ý cười chưa từng biến mất.