Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 221 - Chương 221. Biết Sai Là Được

Chương 221. Biết sai là được Chương 221. Biết sai là được

Chương 221: Biết sai là được

Đám người Lý Thanh Lê đứng ở bên ngoài nghe tiếng gào khóc như đứt từng khúc ruột của chị hai Lý. Chị cả Lý còn đang do dự có nên vào khuyên hay không nhưng bị chị ba Lý và chị tư Lý mỗi người một bên trực tiếp khiêng đi.

Tối hôm nay tiếng khóc của chị hai Lý kéo dài rất lâu.

Liên tiếp hai ngày, nhà họ Lý đều nằm trong bầu không khí áp lực, mấy đứa nhỏ đều không dám chơi đùa trong nhà.

Buổi tối anh hai Lý ngủ trong phòng của Lý Thành Dương, không một lần nào về phòng mình nhìn xem, cũng mặc kệ chị hai Lý ăn uống thế nào, hiển nhiên đứa con trong bụng cũng không thể cản trở được anh ta, đây là hạ quyết tâm muốn chị hai Lý cúi đầu trước.

Về phía bên nhà họ Phùng, làm chuyện xấu chột dạ, lại sợ anh hai Lý thật sự ném chị hai Lý về nhà mẹ đẻ nên ngay cả mặt cũng không dám lộ ra.

Cuối cùng chị hai Lý vẫn không chịu được, sáng ngày thứ ba cả nhà đang ăn bữa sáng, cô ta ra khỏi phòng đi vào nhà chính, bước tới trước mặt ông Lý định quỳ xuống.

“Cha, mẹ, cha mẹ tha thứ cho con lần này!”

Ông Lý vội buông bát đũa đỡ cô ta lên: “Biết sai là được, sau này…”

“Khụ khụ…”

Bà Điêu ho một tiếng, ông Lý lập tức rụt tay về, mặc cho chị hai Lý lại quỳ xuống.

Bà Điêu ho xong tiếp tục uống cháo của mình một cách thong thả ung dung, hoàn toàn không có ý để tâm đến chị hai Lý.

Bà ta không lên tiếng, có người nào dám mủi lòng với cô ta sao? Cả gia đình cũng không ai dám nói chuyện hộ chị hai Lý.

Bà Điêu chậm rãi ăn xong cháo trong bát rồi lau miệng, đôi mắt cũng không liếc nhìn chị hai Lý trên đất một lần nào, mà nói: “Cho dù cô cúi đầu xin lỗi, thằng hai tha thứ cho cô là chuyện của thằng hai, nhưng tôi cũng không dễ dàng được như vậy được đâu.”

Nói đến đây bà ta lại không nói nữa, thẳng đến khi chị hai Lý đợi đến vừa thấp thỏm vừa khẩn trương, bà ta mới nói với anh hai Lý: “Thằng hai, đỡ vợ mày dậy đi, đừng để lát nữa lại nói đau đây đau kia, tôi cũng không chiều được cô ta.”

Anh hai Lý nghe lời đi qua đỡ chị hai Lý dậy, đặt ngồi lên một cái ghế nhỏ.

Chị hai Lý vừa đặt mông ngồi xuống, bà Điêu đã bất chợt nhếch khóe môi: “Vốn dĩ tôi định đợi thằng năm kết hôn rồi mới chia nhà sau, hoặc ít nhất cũng phải đợi ba phòng tụi bây sinh con xong rồi mới nhắc chuyện chia nhà. Nhưng bây giờ bà đây đổi ý rồi, đứa con dâu Phùng Yến này tôi không vui lòng hầu hạ! Từ hôm nay, phòng hai tụi bây chia ra ngoài đi!”

“Sau này Phùng Yến sinh con hay là ở cữ đừng gọi tôi tới, bà đây không vui lòng quản, ai thích quản thì người đó đi mà quản! Còn nữa, sau này Nhị Nha vẫn sẽ ngủ chung với cô út của nó, tôi thấy Phùng Yến rất biết gây sức ép, cũng không cần Nhị Nha nấu cơm quét dọn, cứ để tự cô ta làm, bớt cho lại làm đầu óc cháu gái của nhà họ Lý tôi hỏng hết!”

Lý Nhị Nha ở một bên lặng lẽ cúi đầu.

“Cuối cùng, tiền của tụi bây sau khi chia nhà cứ đặt ở chỗ tôi trước, sau này tụi bây muốn mua gì tiêu gì cứ nói với tôi, tôi lấy tiền cho, thằng hai, mẹ làm như vậy cũng là sợ con lại bị lừa tiếp, con sẽ không trách mẹ chứ?”

Anh hai Lý lắc đầu mà không hề nghĩ ngợi chút nào, đáp với vẻ mặt không cảm xúc: “Đều nghe mẹ hết!”

Dù sao sớm muộn gì cũng phải chia nhà, Phùng Yến đắc tội với mẹ anh ta quá nặng rồi, cho dù không chia nhà thì với tính cách của mẹ anh ta cũng sẽ không quản cô ta nữa, cho nên chia nhà hay không hoàn toàn không có sự khác biệt.

Về phần chuyện của Nhị Nha, dù sao cũng là con của mình, ngay khi anh ta biết Phùng Yến vì chút tiền đó cho con uống nước độc cũng làm ra được, trong lòng như bị hắt một xô nước lạnh, bây giờ nếu thật sự để hai mẹ con ở chung, đến bản thân anh ta cũng không yên tâm.

Về phần mẹ mình quản lý tiền của phòng hai, đó cũng là để phòng Phùng Yến, vì nghĩ cho đứa con trai này như anh ta mà thôi. Nếu anh ta thật sự cần dùng tiền mẹ anh ta sẽ không có chuyện không đưa, bằng không lần này một trăm đồng tiền bị lừa đi thế nào được? Cho nên anh hai Lý càng không có gì để kiêng dè.

Còn nữa, một khi mẹ anh ta đã đưa ra quyết định, đó chính là chuyện chắc như đinh đóng cột, không thể thay đổi được.

Anh hai Lý nghĩ như thế, đám người ông Lý và anh cả Lý cũng nghĩ như thế, cho nên bọn họ đều không nói tiếng nào, mặc cho bà Điêu quyết định chuyện này.

Dù sao nói gì cũng chỉ uổng phí mà thôi, ngậm miệng còn có thể tránh được một trận chửi té tát.

Bình Luận (0)
Comment