Chương 222: Cháu chỉ thuận tay cho ăn thôi
Cả gia đình chỉ có chị hai Lý là mang vẻ mặt u ám, chân mày chữ bát nhíu thành chữ bát thật, mặt xanh như tàu lá chuối, sống giống như người nhà tan cửa nát chỉ còn lại mỗi mình.
Đến đây, một trận ầm ĩ cuối cùng cũng kết thúc.
Xong bữa sáng, Lý Thanh Lê cầm ít nước cháo còn sót lại ở đáy bát chuẩn bị cho bồ câu làm nước uống, nhưng vừa tới bên cạnh lồng được anh cả Lý bện nhìn, lại thấy cái lọ mẻ nhỏ bên trong đã đựng nước và thức ăn.
Trên mặt Lý Thanh Lê cũng không có vẻ vui mừng gì cả, vì không cần nghĩ cô cũng biết đây là chuyện tốt ai làm.
Cô nghĩ ngợi rồi quay người đi ra sân, đuổi theo Lý Nhị Nha đã rời đi, Lý Nhị Nha cũng chưa đi được quá xa, Lý Thanh Lê ra cổng đã nhìn thấy bóng lưng của cô bé.
Cô bước hai bước đuổi theo, chạy tới chặn trước mặt Lý Nhị Nha, lạnh mặt nói: “Lý Nhị Nha, bồ câu của cô không cần cháu cho ăn, sau này đừng xen vào chuyện của người khác.”
Lý Nhị Nha rõ ràng không ngờ Lý Thanh Lê lại trực tiếp đuổi theo như vậy, càng không ngờ cô lại nói trắng ra như thế, gương mặt nhỏ trắng bệch, tay chân luống cuống đáp: “Cô út, cháu chỉ thuận tay cho ăn thôi…”
Nói xong đầu cũng cúi xuống.
Lý Thanh Lê lại không có ý định bỏ qua cho cô bé, thậm chí còn hăm dọa: ‘Cho dù cháu muốn bồi thường cho cô hay muốn lấy lòng cô thì cô đều không cần! Biết chưa? Bây giờ cô nhìn thấy cháu là tâm trạng không tốt cho lắm, cháu đừng để cô tìm được lý do đánh cháu.”
Lý Nhị Nha cúi đầu càng thấp hơn, mang theo tiếng nức nở đáp: “Cô út, cô đánh cháu đi, chỉ cần cô có thể hả giận, cô đánh cháu mắng cháu đều được hết…”
Vì cô bé thật sự không muốn khiến cô út thất vọng.
Lý Thanh Lê lại đáp với vẻ mặt không cảm xúc: “Có hy vọng đối với một người thì mới đánh, nhưng cô không trông chờ gì vào cháu cả, đánh cháu chỉ lãng phí sức lực của cô!”
Nói xong, Lý Thanh Lê nhấc chân định đi, đi được hai bước lại bị Lý Nhị Nha kéo tay lại từ phía sau.
“Cô út… phải làm sao cô… mới có thể… tha thứ cho cháu ạ?” Giọng nói của cô gái trẻ nghẹn ngào.
Lý Thanh Lê quay người lại nhìn Lý Nhị Nha: “Cháu là bên làm sai, cháu không cần hỏi cô phải làm thế nào mới tha thứ cho cháu, cháu nên dùng hành động của mình để chứng minh cháu đáng được tha thứ! Hiểu chưa?”
Lý Thanh Lê rút tay về, đi băng qua người Lý Nhị Nha, vừa quành vào góc lại nhìn thấy Phó Bạch hai tay đút túi quần, lưng dựa lên cây giáng hương, rõ ràng đã nghe thấy hết toàn bộ cuộc đối thoại giữa cô và Lý Nhị Nha.
Phó Bạch thấy cô đi tới lập tức rút tay ra đứng thẳng người dậy, giọng nói giống như nước suối trong róc rách: “Giải thích rõ ràng trước, anh chỉ đi ngang qua bất cẩn nghe được em và Chính Bình nói chuyện, nhưng mấy ngày này tình trạng lên lớp của cô bé không đúng cho lắm…”
Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn qua: “Sao, anh đồng cảm với con bé à?”
Phó Bạch buồn cười, đáp: “Không dám, cũng không muốn, nghĩ đến lúc trước anh bị em oán trách vài lần cũng không thấy có người nào đồng cảm với anh, vậy chỉ có thể chứng minh, Lý Thanh Lê em thật sự đối xử bình đẳng, đối với ai cũng như nhau, cho dù là cháu gái ruột hay là đối tượng của mình?”
Lý Thanh Lê gật đầu: “Không ngờ anh lại rất hiểu em đấy.”
Phó Bạch nhếch môi, mỉm cười với cô: “Dù sao cũng đã bị đá không ít lần, cũng phải nhớ lâu chứ.”
Lý Thanh Lê hừ nhẹ, còn định nói gì đó thì đột nhiên khóe mắt thoáng thấy bóng dáng của Lý Thành Dương bước tới, lập tức thay đổi vẻ mặt.
“Thầy Phó, Nhị Nha lên lớp không nghiêm túc, anh tìm em có tác dụng gì? Lúc em đi học còn không nghiêm túc hơn lúc nó không nghiêm túc, em có thể làm thế nào được?”
Phó Bạch: “…” Tốt lắm, bất cẩn một cái đã nói ra sự thật.
Lý Thanh Lê vất lại Phó Bạch chuồn trước một bước, đến cổng lớn nhà mình lại trực tiếp va vào Lý Đại Nha đang chạy ra, vì gần đây cân nặng của cô nhẹ đi, suýt chút nữa đã không đứng vững cơ thể.
“Lý Đại Nha, cháu chạy ra ngoài không nhìn phía trước sao!”
Lý Đại Nha thấy Lý Thanh Lê lại như con chuột thấy mèo, lè lưỡi ném lại một câu: “Cháu xin lỗi cô út!”
Sau đó cô bé quay người chạy mất hút.
Lý Thanh Lê nhìn bóng lưng của Lý Đại Nha mà buồn phiền, người trong nhà nên cải tạo đều đã cải tạo gần hết, người không cải tạo được, cô cũng quyết định từ bỏ chữa trị, chỉ có Lý Đại Nha, cô tạm thời vẫn chưa tìm được chỗ ra tay.
Có chút nóng lòng muốn thử rồi, phải làm sao đây?