Chương 223: Tôi gọi cô đấy
Lý Thanh Lê về nhà trước lấy dây thừng mảnh buộc vào hai con bồ câu, sau đó xách lồng bồ câu ra khỏi cửa, chuẩn bị mang bồ câu ra ruộng hoang đầu đội sản xuất dạo một vòng. Ở đó có không ít đất trống để không vào mua thu và đông, trong ruộng có khả năng còn sót một ít hạt rơi vãi lác đác, trong đội sản xuất có rất nhiều gia đình cũng thích thả gà vịt ra đây.
Lý Thanh Lê dạo hơn một tiếng ở ruộng hoang, lúc này mới bắt hai con bồ câu đang lưu luyến không rời nhốt về lồng, cô xách lồng bồ câu đi về, khi gần đến cổng thôn sau lưng có tiếng bước chân hỗn loạn từ xa tới gần.
“Cô gái đằng trước, này, tôi gọi cô đấy!”
Lý Thanh Lê nhìn trái nhìn phải, xung quanh chỉ có mỗi mình, vì thế trợn trắng đôi mắt to coi như không nghe thấy.
“Không phải chỉ là một cô gái nông thôn thôi sao, còn làm bộ làm tịch gì nữa? Xí…” Người đó phụt một tiếng, cười khinh thường.
Lý Thanh Lê quay phắt người lại, trừng mắt lạnh lùng nhìn với vẻ mặt rất bất thiện, nhắm vào một nhóm ba người phía sau, lớn tiếng chất vấn: “Các anh chê cười ai hả?”
Trong ba người, người đàn ông trẻ tuổi nhất lớn lên mặt người dạ thú thấy Lý Thanh Lê trông xinh xắn thanh tú, ánh mắt nhất thời trở nên ngả ngớn và tục tĩu, trên mặt tươi cười.
“Chúng tôi chẳng ai nói cả, chỉ muốn hỏi đường đồng chí nữ này thôi, đồng chí nữ này lớn lên đẹp như vậy, vừa nhìn đã biết là đồng chí tốt thích giúp người, chắc chắn bằng lòng dẫn chúng tôi tới ký túc xá thanh niên trí thức rồi, có đúng không?”
“Đúng mả cha mày!” Lý Thanh Lê há miệng phun ra một câu bạo kích vô tình.
Vẻ mặt của người đàn ông trẻ tuổi cứng đờ trong nháy mắt, mà sắc mặt của người đàn ông hơn năm mươi tuổi phía sau cũng không tốt cho lắm.
Lý Thanh Lê còn chưa hả giận, tiếp tục mắng: “Anh là cái thá gì? Con chó con mèo cũng xứng kêu tôi dẫn đường, cũng không thèm rải nước tiểu ra soi xem mình có bộ dáng chó má gì? Miệng chó không phun ra được ngà voi!”
Người đàn ông trẻ tuổi hoàn toàn bị chọc giận, ánh mắt u ám, đẩy nhanh tốc độ chân, bước về phía Lý Thanh Lê với khí thế hùng hổ.
“Con đàn bà chết tiệt, cô là người đầu tiên dám chửi tôi đấy, xem tôi dạy dỗ cô thế nào!”
Người đàn ông lớn tuổi phía sau anh ta là một người trung niên có thể hình đẫy đà, cũng không có ý kéo anh ta lại, ngoài mặt cũng mang vẻ tức giận.
Vậy mà Lý Thanh Lê lại đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, đối diện với người đàn ông khí thế hùng hổ thậm chí còn không nhịn được mà cười.
Nhóm người này là đồ ngu ở thành phố nào tới, tới đến đội sản xuất sống tập trung theo gia tộc như bọn họ lại còn dám khoa trương như thế? Đây không phải là đốt đèn lồng tìm cứt trong nhà xí hay sao?
Trong nháy mắt người đàn ông trẻ tuổi chạm vào cánh tay của Lý Thanh Lê, Lý Thanh Lê không hề nghĩ ngợi, lập tức lên gối dùng hết sức húc ba phát vào đối phương, đối phương bị đau ôm vị trí bị thương kêu rên, đồng thời Lý Thanh Lê vừa chạy lùi lại vừa hét lớn với giọng giòn tan về phía ruộng.
“Cứu tôi với! Có người từ thành phố tới đại đội chúng ta bắt nạt người này!”
“Đừng chạy! Đứng lại cho tôi!”
Lý Thanh Lê vừa chạy trái chạy phải nhẹ nhàng chim én, còn không quên quay đầu nhìn hai người đang đuổi theo mình, ánh mắt đó chỉ chứa đựng một câu: Các người là khỉ được mời tới mua vui sao? Các ngươi kêu tôi đừng chạy thì tôi không chạy chắc?
Hai người đàn ông bị vẻ khinh bỉ rõ ràng trong mắt cô chọc giận không nhẹ, ngay khi bọn họ gần đuổi kịp Lý Thanh Lê, thì trước sau trái phải giống như nấm xuân mọc sau mưa, từng tốp năm tốp ba người nhảy ra, hơn nữa người nào cũng đằng đằng sát khí, tay cầm xẻng sắt và đòn gánh đợi…
Chỉ trong nháy mắt như vậy, ba cha con này đã suýt chút nữa cho rằng mình rơi nhầm vào ổ cướp rồi, tất cả đều sợ run người, mông rúm ró, ánh mắt run rẩy.
Nhưng ngay khi mọi người nhìn thấy người hô cứu là Lý Thanh Lê, động tác lại hơi do dự, có người còn thử hỏi cô: “Lê Tử, cháu xác định là bọn họ bắt nạt cháu trước chứ?”
Lý Thanh Lê: “…” Có ý gì? Là cháu không đủ yếu nhược cho nên không xứng bị người bắt nạt sao?
“Chú Nhị Ngưu, bọn họ nhìn thấy cháu câu đầu tiên đã chê cười cháu, câu thứ hai trêu ghẹo cháu, cháu hoàn toàn không biết bọn họ, sao lại bắt nạt bọn họ trước được?"