Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 224 - Chương 224. Ba Người Các Ông Từ Đâu Tới

Chương 224. Ba người các ông từ đâu tới Chương 224. Ba người các ông từ đâu tới

Chương 224: Ba người các ông từ đâu tới

Các xã viên nghe thấy hai chữ “trêu ghẹo” này, không cần Lý Thanh Lê giải thích nhiều hơn nữa mà lập tức tin ngay, người nào cũng trừng mắt nhìn ba cha con với vẻ hung thần ác sát.

“Ba người các ông từ đâu tới? Đến địa bàn đội sản xuất chúng tôi bắt nạt người là tính kiếm chuyện à?”

Ba người bị một vòng người bao vây, địch ta chênh lệch quá lớn, ba cha con lập tức sợ hãi, người làm cha vội vàng đứng ra hòa giải.

“Đều là hiểu lầm, chúng tôi là cha và anh em của trí thức Tô Nhân, muốn nhờ cô gái này dẫn đường, người trẻ tuổi nóng tính quá mới nói vài câu đã cãi nhau rồi. Chúng tôi là khách, chọc cô gái trẻ này không vui là lỗi của chúng tôi, Quốc Hồng, con mau xin lỗi cô gái này đi!”

Tô Toàn Phúc dùng ánh mắt ra hiệu cho con trai nhỏ là Tô Quốc Hồng, cường long không đè được đầu rắn, Tô Quốc Hồng chỉ đành xin lỗi Lý Thanh Lê với vẻ mặt xanh mét không cam lòng.

Tầm mắt của Lý Thanh Lê nấn ná trên người ba cha con Tô Toàn Phúc, rồi đột nhiên cong đôi mắt lại, mỉm cười: “Hôm nay tâm trạng của tôi tốt, không so đo với mấy người.”

Người anh em còn đang ẩn đau của Tô Quốc Hồng nhắc nhở anh ta, không, tâm trạng của cô cũng không hề tốt chút nào, bằng không sẽ không ra tay tàn nhẫn như vậy.

Ba cha con Tô Toàn Phúc ngược lại còn đỡ, nhưng những người khác trong đại đội đều rất kinh ngạc, từ khi nào Lý Thanh Lê cô lại dễ nói chuyện như thế? Thường không phải đều là tâm nhãn to bằng hạt vừng, đắc tội với cô sẽ không được yên ổn hay sao?

Lý Thanh Lê thầm nghĩ, không phải cô đang nhường đường cho cốt truyện tiểu thuyết sao, cả gia đình Tô Nhân tới đội sản xuất bọn họ để làm gì, là để ép hôn Tô Nhân! Cô vẫn nên nhường đường cho người ta đẩy nhanh cốt truyện đi.

Còn nữa, cô mắng cũng mắng rồi, dạy dỗ cũng dạy dỗ rồi, hình như cũng không cần thiết giữ người ta lại nữa.

Đám người tản đi, Lý Thanh Lê dẫn hai con bồ câu về nhà trước, sau đó đi tới khu ký túc xá thanh niên ôm cây đợi thỏ.

Nhưng cô canh lầm chỗ, ba cha con Tô Nhân và Tô Nhân đã gặp nhau trước ở bên đội sản xuất rồi, khi Lý Thanh Lê nghe thấy đuổi tới thì trận cãi nhau đã tới hồi kết.

Khi cô đi ngang qua chỉ thấy Tô Nhân đang giằng co với ba cha con Tô Toàn Phúc, đôi mắt đẹp đỏ hoe, nước mắt trong veo rưng rưng sắp rớt, vốn gương mặt nhỏ chỉ to bằng bàn tay trông càng yếu ớt đáng thương hơn, ai nhìn mà không thương tiếc đau lòng?

“… Các ngươi nói dễ nghe thật, không muốn để tôi chịu khổ nên tìm quan hệ giúp tôi làm bệnh án, trên thực tế rõ ràng là dự định bán tôi với cái giá tốt, sau đó gom tiền cưới vợ cho Tô Quốc Hồng? Tôi biết hết cả rồi! Tôi thà nhảy xuống sống Tiểu Vượng cũng không đi theo các người về! Các người từ bỏ ý định này đi!”

Tô Toàn Phúc hơi thay đổi sắc mặt, nhưng suy cho cùng gừng càng già càng cay, ông ta không những không nổi giận mà ngược lại vẻ mặt trông còn vô cùng đau lòng.

“Tiểu Nhân, cha biết con vẫn ghi hận cha mẹ lúc trước không cho con qua lại với Triệu Minh Khải, thậm chí còn giận dỗi đòi chạy về quê vào đội sản xuất làm thanh niên trí thức, nhưng sự việc đã qua lâu như vậy rồi, cha và mẹ con thật sự nhớ con, nghĩ đủ mọi cách cho con về thành phố, thế này cũng sai sao? Sao con có thể nói ra lời đâm vào tim cha mẹ như thế?”

Tô Quốc An cũng lạnh lùng nói: “Tô Nhân, tùy tính cũng phải có giới hạn thôi! Vì cho cô có thể về thành phố, cô có biết cha mẹ đã tìm bao nhiêu người, tốn công sức lớn bao nhiêu không hả? Lẽ nào cô thật sự định ở nông thôn này cả đời! Đừng có không biết thức thời!”

Tô Quốc Hồng lại bảo: “Chị, mẹ nhớ chị đến sinh bệnh cả rồi, bằng không mẹ chắc chắn sẽ cùng tới đây đón chị, chị không biết mẹ nghĩ tới chị có thể về thành mà trong lòng vui biết bao nhiêu đâu! Vì cả gia đình chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ!”

Tô Quốc Hồng nói xong dùng tay phải che hai mắt, như thể tâm trạng có hơi không kiềm chế được.

Những người có mặt ở đó nghe ba cha con nhà họ Tô vừa nói vừa thổi phồng lên như vậy, không ít người đều động lòng, cả gia đình đoàn tụ, tình cha con mẹ con, là tình thân cũng là bản năng của con người, vợ chồng Tô Toàn Phúc nhớ con gái, hoàn toàn là cảm xúc của con người, ngược lại Tô Nhân lại dùng thái độ như vậy đối xử với cha mẹ mình, khó tránh khỏi quá không hiếu thuận, cũng quá máu lạnh.

Bình Luận (0)
Comment