Chương 226: Không thể nào
Tô Nhân lảo đảo lùi về sau một bước, ra sức lắc đầu: “Không thể nào, làm sao Lý Thanh Lê có khả năng nói hết tất cả cho anh được? Cô ta chắc chắn đã giấu rất nhiều chuyện, lời cô ta nói anh không thể tin hết được, biết chưa?”
Lý Thành Dương lại lắc đầu với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Thật hay giả tôi hoàn toàn không để tâm, cho dù toàn bộ ký ức của cô là thật, kiếp trước tôi quả thật có nảy sinh tình cảm với cô, nhưng đó cũng là chuyện của kiếp trước, bây giờ người tôi yêu là Đường Nhã, tôi không hy vọng cô quấy rầy chúng tôi nữa, được không?”
“Đồng chí Tô Nhân, cô muốn thay đổi cuộc đời, muốn thoát khỏi ảnh hưởng của gia đình mình, tôi có thể hiểu được, tôi cũng tin cô có thể làm được, nhưng tôi cho rằng cô không cần thiết phải ký gửi hạnh phúc của mình lên người người khác, tôi đã nói hết những lời cần nói rồi, tạm biệt.’
Sau khi Lý Thành Dương đi, Tô Nhân ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm mặt, đột nhiên nước mắt rơi đầy mặt.
Lý Thanh Lê vừa mới về sân đã bị bà Điêu sai mang giỏ hoa lớn đi ra đống rơm bên ngoài rút rơm về nhóm lò. Cô kéo giỏ hoa đi với vẻ mặt sống không còn gì nuối tiếc, ai biết đến bên đống rơm nhà mình lại có thêm một Tô Nhân, đối phương đang ôm gối ngồi trên đất, trên mặt nước mắt chưa khô, một đôi mắt trống rỗng lại buồn thảm.
Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn một cái đã thấy chướng mắt, bước qua nhổ rơm của mình mà mắt không chớp lấy cái nào, vốn cho rằng cô và Tô Nhân là người của hai thế giới, hai người không ai để ý đến ai, nhưng ai ngờ Tô Nhân lại mở miệng trước.
“Lý Thanh Lê, hôm nay nhìn thấy cha tôi, anh tôi và em tôi đối xử với tôi như thế, cô vui lắm phải không?”
Lý Thanh Lê ném rơm vào giỏ hoa trong tay mình, đứng thẳng thắt lưng đáp lại: “Nói thật, thật ra không có đâu, dù sao bọn họ bắt nạt cô là chuyện của bọn họ, tôi cũng không vớt được lợi ích gì.”
“Ha ha…”
Lý Thanh Lê chống một tay lên hông: “Cô ha ha cái gì? Cô có biết chỉ một thanh niên trí thức nhỏ như cô, một đấm của tôi đánh được mười người không!”
Tô Nhân nâng đôi mắt sưng đỏ lên, trong giọng nói mang theo vẻ mỉa mai: “Nếu tôi nói anh năm của cô hoàn toàn không cho tôi cơ hội, cả đời này tôi không có khả năng ở bên anh ấy thì sao?”
Lý Thanh Lê cười giả lả: “Ô, vậy tôi cũng rất vui mừng đấy, so với cô tôi thích Đường Nhã hơn.”
Tô Nhân đứng dậy khỏi mặt đất, mặc kệ vụn cỏ dính lên người, ánh mắt nhìn về phía Lý Thanh Lê giống như một mũi đao: “Lý Thanh Lê, tại sao kiếp trước kẻ làm người ác là cô, hại Thành Dương cũng là cô, nhưng kiếp này cô lại sống tốt hơn, ngược lại là tôi, tôi chưa từng hại bất cứ ai, tôi chỉ muốn ở bên Thành Dương sống một đời yên ổn mà thôi, nhưng cuối cùng tôi lại không có được gì cả! Tại sao? Tại sao thế giới này lại bất công như thế, người tốt không có kết cục tốt mà người xấu lại có thể sống yên bình! Tại sao?”
Tô Nhân gần như phát điên, túm lấy cánh tay của Lý Thanh Lê điên cuồng lắc.
Lý Thanh Lê vừa dùng sức đã đẩy Tô Nhân ngã ra đất, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Thật ngại quá, người duy nhất có ký ức về mấy chuyện hoang đường này chỉ có mình cô thôi, Lý Thanh Lê tôi đang sống ở hiện tại, sống ở trước mắt, tôi cũng chưa bao giờ chủ động hại bất cứ ai, cho nên đương nhiên tôi là một người tốt, bởi vậy những lời mà cô nói hoàn toàn không thành lập! Tôi quang minh chính đại, trong sạch vô tư, dựa vào cái gì không thể có được cuộc sống tốt đẹp?”
“Còn nữa, lời cô nói yêu anh năm của tôi thật lòng sau này đừng nói nữa. Anh năm tôi và Đường Nhã là tình cảm do duyên phận cho phép xuất hiện, không có bất cứ sự tham gia của người nào khác, cho nên cô không thể đổ lên đầu bất cứ ai. Hơn nữa nếu như cô thật sự yêu anh năm tôi như cô đã nói, vậy không phải càng nên tôn trọng sự lựa chọn của anh năm sao? Cô quấn riết không buông, chơi tâm nhãn, cái này cũng xứng gọi là yêu? Cô chọc tôi cười đấy à?”
Tô Nhân nằm vật trên đất, lại khóc không thành tiếng: “Nhưng kiếp trước rõ ràng anh ấy đối xử với tôi tốt như vậy, anh ấy nói kiếp sau chúng tôi vẫn sẽ bên nhau…”
Lý Thanh Lê cực kỳ cạn lời: “Kiếp trước kiếp sau cái gì, nếu như cô đang sống ở hiện tại vậy đừng luôn nghĩ mấy chuyện được mất đó nữa, cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy! Tôi thật sự chẳng muốn phí lời với cô, nói không thông!”