Chương 227: Một mình
Lý Thanh Lê nhổ xong rơm nhanh chóng rời đi, thật sự sợ Tô Nhân đầu óc có bệnh sẽ làm ra chuyện gì đó.
Chớp mắt cái đã đến lập đông, thời tiết dần lạnh, vạn vật tiến vào giai đoạn ẩn náu nghỉ ngơi và sinh tồn, phần lớn các xã viên ở đội sản xuất thứ hai, công xã Xuân Thủy đều nhàn rỗi.
Trời lạnh rồi, bất tri bất giác sinh nhật hai mươi tuổi của Lý Thanh Lê cũng đã đến, ở nông thôn chỉ có trẻ con mới sinh và người già lớn tuổi mới đón sinh nhật, còn sinh nhật hai mươi tuổi cũng không có gì đặc biệt.
Tuy nói như thế nhưng vào ngày sinh nhật của Lý Thanh Lê, bà Điêu vẫn tốn tiền làm món thịt kho tàu và chân giò kho mà cô thích nhất, tuy rằng trên thực tế thứ mà Lý Thanh Lê thích ăn vô cùng nhiều, nhưng thế này cũng không cản trở nước mắt sung sướng của cô chảy xuống từ khóe miệng.
Buổi trưa, bao gồm cả gia đình ba người anh hai Lý, hai mươi hai người nhà họ Lý cộng thêm ba đứa trẻ trong bụng, tất cả đều hội tụ trong một gian phòng, tập trung trong nhà chính nhà họ Lý ăn cơm trưa.
Bà Điêu thân là người nắm quyền ở nhà họ Lý, sau khi một người cuối cùng vào bàn, từ trên xuống dưới ngồi xuống hết, bà ta mới nhướn mày, vừa cười vừa đứng dậy đổi vị trí của thịt kho tàu và chân giò kho tới trước mặt Lý Thanh Lê.
Bà ta không hề che giấu sự thiên vị của mình đối với con gái út, nói một cách hiển nhiên: “Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của em gái các con, mẹ thấy mấy tháng nay Tiểu Lục mệt rồi, trên mặt gầy mất hai lạng thịt nên đặc biệt mua chân giò và thịt heo cho một mình Tiểu Lục…”
“Một mình.” Hai chữ này nghiến vô cùng nặng.
“… Mấy người làm anh trai chị dâu như các con có cha mẹ thương, vợ chồng thương, còn Tiểu Lục chỉ có cha mẹ thương, cho nên đừng giành một miếng thịt với Tiểu Lục, nha?”
Năm anh em nhà họ Lý cũng không cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ đều miễn cưỡng cười vui vẻ: “Vâng thưa mẹ.”
“Cảm ơn mẹ!” Lý Thanh Lê mồm thì đáp nhưng đôi mắt lại không rời khỏi hai bát thịt trước mặt một giây nào, cũng không phải cô không biết ý, mà thật ra từ lúc anh năm xuất ngũ về nhà, mức sống trong nhà rõ ràng đã giảm xuống một cấp, bây giờ muốn ăn thịt một lần cũng khó hơn.
Đương nhiên, mức sống ở nhà cô vẫn tốt hơn những gia đình một năm chỉ được nếm món mặn một lần đó rất nhiều.
Lý Thanh Lê nói xong, đầu đã tự động hôn mê, duỗi một tay tới cầm một miếng chân giò lên với vẻ vô cùng thành kính, cắn một phát, mềm mềm êm răng, mùi thịt đậm đà, cô khép hai mắt lại hưởng thụ, một khắc này linh hồn của cô giống như có được sự thăng hoa vậy.
Người lớn bọn họ còn đỡ, nhưng mười đứa nhỏ nhìn cái miệng ăn đến chảy dầu đó của Lý Thanh Lê, hương thịt lan bốn phía, mắt người nào cũng thèm đến xanh xao.
Bà Điêu không nhìn được nữa, muốn chuyển lực chú ý của các cháu trai cháu gái, nói với đám người anh cả Lý: “Chớp mắt cái đứa em gái nhỏ nhất của các con đã hai mươi rồi, người làm anh trai như các các con cũng nói vài câu đơn giản đi, để hôm nay Tiểu Lục vui vẻ.”
Bốn anh em anh hai Lý không hẹn mà cùng dồn ánh mắt về phía anh cả Lý, anh là anh cả, anh trước đi, nếu như anh bị mẹ vả, bọn em còn sửa lại.
Anh cả Lý cũng đã quen với việc bốn anh em của mình đứa này ranh ma hơn đứa kia, anh ta đối diện tầm mắt với chị cả Lý, sau đó cười ha ha nói: “Năm nay Tiểu Lục đã thay đổi rất nhiều khiến anh cả rất vui lòng, anh với chị cả em cũng không có đồ gì tốt tặng em, chị cả em có khâu một đôi giày vải cho em, mong rằng em đi giày vải rồi tiếp tục tiến bộ!”
Lý Thanh Lê hé cái miệng nhỏ bóng dầu: “Giày chị cả làm em đi từ nhỏ đến lớn rồi, không có giày ai làm khiến hợp ý em hơn của chị cả làm hết! Cảm ơn anh cả chị cả!”
Bà Điêu mím môi, dùng đuôi mắt liếc về phía Lý Thanh Lê, ho khan hai tiếng.
Lý Thanh Lê quay đầu lại, nịnh nọt: “Đương nhiên, em thích nhất vẫn là giày mẹ làm cho em!”
Sắc mặt của bà Điêu hơi dịu đi, lúc này mới có ý cười.
“Thằng cả nói xong rồi, thằng hai thì sao?” Khi bà Điêu nói chuyện, tròng mắt cũng không chuyển về phía chị hai Lý, như thể sợ đôi mắt bị thứ gì đó bẩn dính vào.