Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 242 - Chương 242. Chỉ Người Thân Thiết Mới Làm Ra Được

Chương 242. Chỉ người thân thiết mới làm ra được Chương 242. Chỉ người thân thiết mới làm ra được

Chương 242: Chỉ người thân thiết mới làm ra được

Không chỉ bà Điêu mà mấy phòng nhà họ Lý đều ra khỏi phòng, ngay cả chị hai Lý cũng không nhịn được, người nào cũng nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Lê.

Lý Thanh Lê mang theo lửa giận, chỉ vài ba lời đã giải thích rõ đầu đuôi ngọn ngành, còn đưa thư mà mình cầm về cho vợ chồng anh cả Lý xem, những người khác hiển nhiên đều sáp tới nhìn.

“Chữ này không phải Tiểu Lục viết! Chữ của Tiểu Lục đẹp hơn thế này nhiều!” Bà Điêu là người đầu tiên mở miệng, bà ta không biết chữ nhưng bà ta hiểu rõ ưu điểm trên người con gái mình như lòng bàn tay, chữ viết đẹp cũng tính là một.

Ánh mắt người nhà họ Lý nhìn về phía Lý Đại Nha đã thay đổi, cũng phức tạp hơn nhiều.

Lý Đại Nha thật sự có hiềm nghi lớn nhất trong chuyện này, thư từ chối không nhận được, mà thư giả lấy danh nghĩa của “Lý Thanh Lê” viết lại đầy ra một đống, hơn nữa giữa các hàng chữ còn rất quen thuộc chuyện của Lý Thanh Lê, đây rõ ràng là chuyện chỉ người thân thiết mới làm ra được.

Lý Đại Nha ra vẻ bình tĩnh giành thư tới nhìn vài cái, trong mắt nặn ra nước mắt oan ức: “Cô út, cháu chắc chắn một ngàn lần đã gửi thư từ chối đó của cô đi, cán sự Đỗ không nhận được thì nên tìm bưu điện hỏi mới đúng, chắc chắn là bọn họ đã làm mất thư rồi. Về phần lá thư giả mà cô nói, không phải cô viết, nhưng cũng không phải nét chữ của cháu, cháu hoàn toàn không biết chuyện này, cô út, cô tin cháu…”

Lý Thanh Lê không hề nghĩ ngợi: “Cô tin cháu cái con khỉ!”

Sắc mặt của Lý Đại Nha cứng ngắc, đôi mắt đỏ hoe còn muốn giải thích: “Cô út…”

Lý Thanh Lê vừa chán ghét vừa ruồng rẫy, lắc lá thư, chất vấn một cách sắc bén: “Cháu vô tội như thế, vậy cháu giải thích xem người nhận thư và địa chỉ mà Đỗ Văn Thanh viết đều đúng, nhưng những lá thứ đó gửi cho cô đều đã đi đâu? Mọc cánh bay rồi sao? Hay là bị cháu xé? Lý Chính Hương, cháu thật sự ngu hết thuốc chữa rồi!”

Vừa rồi Lý Đại Nha mới mất hết thần trí, vô cùng tuyệt vọng giải thích lung tung, lần này lại như thể bị người cắt lưỡi, không nói nên lời, mông ngồi bệt xuống đất bắt đầu lau nước mắt.

Lý Thanh Lê không chiều theo cô bé, kéo cánh tay cô bé lôi dậy đối diện với mình: “Câm miệng! Không được phép khóc! Cháu không nói rõ ràng mọi chuyện thì hôm nay không xong với cô đâu!”

Anh cả Lý và chị cả Lý ở một bên muốn kéo Lý Thanh Lê lại bị bà Điêu đánh cho hai phát đuổi về, ánh mắt như đao, miệng còn sắc hơn cả đao: “Hai đứa bây muốn làm gì? Nhìn tụi bây nuôi con kiểu gì đi, Đại Bảo được tụi bây chiều hỏng, bây giờ Đại Nha thì mọc ra gan chó, đều là do hai vợ chồng bây chiều hư! Tụi bây còn có mặt mũi kéo em gái tụi bây nữa à?”

Anh cả Lý bị bà Điêu dạy dỗ như dạy cháu trai, vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Lý Đại Nha, mặt cũng tức đến đỏ gay: “Đại Nha, đây là cô ruột của con, con làm những việc này rốt cuộc là muốn làm gì?”

Chị cả Lý lại tới kéo Lý Đại Nha, nôn nóng hỏi: “Đại Nha, không phải con làm có đúng không?”

Lý Đại Nha trong lúc lảo đảo đã lấy lại một chút thần trí, cô bé nghĩ đến người đó, lòng bàn tay dùng sức nhéo vào thịt, cúi đầu che đi thần sắc trong đáy mắt, nhỏ giọng đáp: “Con chỉ muốn cô út có thể gả ra ngoài nhanh nhất có thể, như vậy con mới có thể quang minh chính đại ở phòng của cô. Buổi tối ngủ không cần chen chúc như vậy nữa. Cán sự Đỗ có điều kiện tốt như vậy, dư sức xứng với cô út. Con chỉ muốn tạo ra một vài cơ hội cho bọn họ mới kêu người giúp viết thư, sau này cán sự Đỗ gặp lại cô út chắc chắn sẽ rất nhiệt tình, có lẽ cô út sẽ đồng ý?”

Cô bé nâng mắt: “Bà nội, không phải bà cũng rất thích cán sự Đỗ sao?”

Bà Điêu trở tay vả một cái lên mặt cô bé, cười lạnh: “Cháu có bản lĩnh quá nhỉ? Có bản lĩnh quản cả chuyện của cô cháu? Cháu là cái thá gì?”

Trước đây bà Điêu cũng dạy dỗ cháu gái nhưng chưa bao giờ từng đánh vào mặt, vì bà ta cảm thấy cháu gái mang cái mặt sưng vù ra ngoài sẽ mất mặt, nhưng hôm nay bà ta không muốn nhịn nữa, cho nên một cái vả này vừa chuẩn vừa độc khiến hai vợ chồng anh cả Lý đều nhìn đến ngây người.

Lý Thanh Lê lại hoàn toàn không cho đám người anh cả Lý thời gian phản ứng, nói chuyện giống như máy khâu, trầm giọng bảo: “Lý Đại Nha, cháu đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, những lời chó má mà cháu nói đều không tin được! Hôm nay cháu không nói cho ra ngô ra khoai thì cô vẫn có cách trị cháu!”

Bình Luận (0)
Comment