Chương 243: Đó chính là cháu gái ruột của mẹ đấy
Trong lúc nói chuyện, bà Điêu vui vẻ đi vào nhà bếp lấy dụng cụ, lúc trở ra một tay cầm kéo, một tay cầm gậy trúc.
Đám người anh ba Lý bị bộ dáng này của mẹ mình dọa không hề nhẹ, mấy anh em vội vàng đi lên kéo bà Điêu.
“Mẹ, mẹ đánh thì đánh, còn cầm kéo làm gì?”
“Đó chính là cháu gái ruột của mẹ đấy!”
Bà Điêu giơ tay hất bọn họ ra, trực tiếp nhét kéo và gậy trúc vào tay Lý Thanh Lê, hung dữ bảo: “Tiểu Lục, nếu như con không hài lòng thì lấy gậy trúc đánh nó, cầm kéo cắt sạch tóc nó đi, xem sau này nó còn mặt mũi gì ra ngoài cửa nữa? Cái thứ đáng xấu hổ!”
Lý Thanh Lê động kéo vang loẹt xoẹt, tia sáng từ lưỡi kéo như giao hòa phối hợp với tia sáng lạnh trong mắt cô, khiến người nhìn mà phát sợ.
Lý Đại Nha còn chưa phản ứng lại thì bím tóc chạm đến thắt lưng đã thiếu mất một chiếc.
“Rốt cuộc cháu có nói không?” Lý Thanh Lê dùng sức ném bím tóc vừa mới cắt lại cho Lý Đại Nha.
Lý Đại Nha kinh hãi, ngây người nhìn Lý Thanh Lê với đôi mắt mờ mịt, rồi lại nhìn bím tóc trong lòng mình, thật sự không hiểu được cô út của mình không nói tiếng nào mà tóc của mình đã thiếu mất một bên kiểu gì?
Những người khác: Con gái/ em gái/ cô út của mình lợi hại như thế sao?
Lý Đại Nha lấy lại bình tĩnh, khóe môi run rẩy: “Sao cô có thể như thế…”
Còn chưa dứt lời một bím tóc khác của cô bé cũng mất luôn, mái tóc rất nhanh đã xõa tung, rối bù trên đầu.
“Cô không muốn nghe cháu nói vớ vẩn! Còn không nói thật nữa cô sẽ cắt đầu đinh cho cháu, sau đó ngày hôm qua của Đại Bảo chính là ngày hôm nay của cháu!”
Lý Đại Bảo sờ mái tóc vất vả lắm mới nuôi dài được nhưng vẫn dài ngắn bất đồng đó mình với vẻ mặt đau buồn.
Lý Đại Nha nào có chịu nói, quay người trốn sau người cha mẹ mình, khóc bảo: “Cha mẹ, cha mẹ cứu con! Con không muốn cắt tóc đâu!”
Hai vợ chồng anh cả Lý vốn rất tức giận nhưng nhìn thấy hai bím tóc của con gái trong nháy mắt mất tăm, còn khóc thảm như vậy, cả hai cũng đều mềm lòng.
“Tiểu Lục, Đại Nha đã nói muốn ở phòng em nên mới làm ra những chuyện này, con bé có lỗi, em muốn đánh nó dạy dỗ nó vậy anh và chị cả em sẽ không cản, nhưng cắt thành đầu hòa thượng, nửa năm liền con bé không có mặt mũi ra ngoài, đến khi đó làm sao mà sống. Thế… thế sao mà được?” Anh cả Lý bị Lý Thanh Lê nhìn chằm chằm không rời, căng da đầu nói cho xong.
Chị cả Lý vội vàng gật đầu nói tiếp: “Đúng đó đúng đó, con bé lớn như vậy rồi không thể không làm việc mà cứ ở nhà được?”
Bọn họ không nói còn đỡ, nói rồi đúng thật là thêm dầu vào lửa, Lý Thanh Lê lần đầu tiên trong đời ngay cả mặt mũi của anh cả và chị cả cũng không nể, nói: “Anh cả, chị cả, anh chị nói như vậy không phải là giúp nó mà là hại nó! Chưa đến mười sáu tuổi đã dám mạo danh người khác viết thư, nói chuyện yêu đương với người khác. Cha mẹ lại còn luyến tiếc dạy dỗ con, lớn thêm tí nữa nó còn có chuyện gì không dám làm ra nữa? Anh cả chị cả mềm lòng vậy hôm nay để em là người xấu đi, hôm nay em không dạy dỗ Lý Đại Nha nó thì tên của Lý Thanh Lê em viết ngược!”
Dù sao loại chuyện này trước lạ sau quen, nếu cô thật sự làm rồi, với tính cách của anh cả chị cả cô, vài ngày nữa cũng sẽ nguôi giận thôi.
Nhưng chuyện của Lý Đại Nha, cho dù thế nào cô cũng không thể không quản.
Ngay khi Lý Thanh Lê thật sự sải bước chân mất hết tính người chạy tới túm tóc Lý Đại Nha, trong lúc nhất thời khắp sân nhà họ Lý vang lên tiếng hét chói tai.
Lý Thành Dương ở bờ sông đối diện nghe thấy hướng nhà mình truyền tới tiếng gào khóc la mắng, lập tức nhanh chóng chạy về nhà, hai vợ chồng anh cả Lý thấy anh ta như thấy vị cứu tinh, dù sao những người khác trong nhà không phải bị bà Điêu đánh sợ thì chính là bị Lý Thanh Lê dọa sợ nên không dám tùy tiện tham gia, trong nhà này chỉ có mỗi anh năm Lý bị hai mẹ con càn quấy nhiều năm nhưng vẫn làm theo ý mình, không sợ cường quyền như cũ!
Lý Thành Dương không vội nhúng tay vào chuyện này mà hỏi nguyên do trong đó trước, vợ chồng anh cả Lý cũng không giấu diếm mà nói lại hai năm rõ mười, chỉ là nôn nóng bảo: “Chú năm, cả gia đình chỉ có em mới có thể cứu Đại Nha thôi!”
Lý Thành Dương nghĩ ngợi một lúc, bước chân ổn định tiến lên, không hề dùng sức chút nào đã bắt được Lý Đại Nha, tách cô bé và Lý Thanh Lê ra.