Chương 267: Người nên cẩn thận là Đinh Khiết
Dù sao với tính cách không thể chịu thiệt này của cô, từ nhỏ đến lớn người từng chửi qua không một trăm thì cũng chín mươi chín, sớm đã quen thuộc như ăn cơm uống nước rồi.
Lưu Lệ ở bên trái lại sinh lòng lo lắng: “Nhưng với tính cách của Đinh Khiết, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu, Lê Tử, gần đây cô phải cẩn thận đó.”
Lý Thanh Lê cười hờ hững, đáp: “Người nên cẩn thận là Đinh Khiết cô ta ấy.”
Ba người cuối cùng cũng về ký túc xá, nhưng khi về ký túc xá lại không nhìn thấy Đinh Khiết đâu, chỉ có Uông Diễm Linh lén lút trừng mắt nhìn Lý Thanh Lê vài cái, trong mắt ngoại từ oán hận còn có thứ gì khác.
Lý Thanh Lê thầm nghĩ: Nghe nói Đinh Khiết có chỗ dựa trong xưởng, lẽ nào bây giờ cô ta đi tìm chỗ dựa rồi? Vậy người làm chỗ dựa cho cô ta cũng thật xui xẻo, tối mù tối mịt ngủ cũng không được ngon.
Chẳng qua binh tới tướng chặn nước tới thì ngăn, Lý Thanh Lê cũng không muốn tốn nhiều suy nghĩ như vậy lên người hai người chẳng dính dáng gì, vì buổi tối cãi nhau làm chậm trễ cơm tối nên bụng cô còn đang đói đây, nhưng giờ này nhà ăn chắc chắn không còn cơm nữa, vì thế cô đành cầm tiền và phiếu, cùng Diệp Vãn Hà đi ra ngoài mua đồ ăn.
Hai người ở bên ngoài tùy tiện đối phó vài miếng, bụng no rồi mới trở về ký túc xá, trên đường về ký túc, khi hai người băng qua một rừng cây nhỏ đột nhiên nghe thấy gần đó có tiếng khóc của con gái, thút tha thút thít, thi thoảng còn khịt mũi một cái, khóc đến vô cùng nghiêm túc nhập tâm.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Lý Thanh Lê và Diệp Vãn Hà đưa mắt nhìn nhau, sau khi đi một đoạn nữa, Diệp Vãn Hà không nhịn được mà nói: “Đó không phải là Đinh Khiết hay sao?”
Lý Thanh Lê đáp: “Là cô ta.”
Vừa cãi nhau xong, cô vẫn còn đang trong giai đoạn nhớ như in giọng nói của đối phương nên sẽ không lầm.
“Buổi tối bị em đánh ngã lăn ra đất cũng không thấy cô ta khóc, sao buổi tối lại ở trong rừng cây khóc một mình thảm như vậy? Lẽ nào hôm nay chịu thiệt lớn vẫn luôn nhịn, đến bây giờ không thể nhịn được nữa sao?” Diệp Vãn Hà nghi ngờ.
Lý Thanh Lê nhún vai: “Ai biết?”
Có câu mặc quần vào đã không nhận người nữa, cô là chửi người xong cũng không quen người ta, bây giờ cô không có chút hứng thú nào với chuyện của Đinh Khiết hết, mặc kệ cô ta khóc nghiêng trời lệch đất, nước mắt giàn dụa, cực kỳ thê thảm ra sao.
Lý Thanh Lê và Diệp Vãn Hà về đến ký túc xá, hai người ăn ý ngầm không ai nhắc đến chuyện của Đinh Khiết, tự mình rửa mặt xong lại lên giường nằm xuống, mệt mỏi cả một ngày, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau tỉnh lại, cuối cùng Lý Thanh Lê cũng nhìn thấy Đinh Khiết, đối phương nhìn thấy cô vẫn là kẻ thù gặp mặt vô cùng đỏ mắt như cũ, chỉ là cô vẫn nhìn ra được dấu vết tiều tụy trên mặt đối phương.
Đối với chuyện này Lý Thanh Lê chỉ có thể nói: Thật sảng khoái!
Lại là một ngày bận rộn nữa, Lý Thanh Lê đang nâng cao hiệu suất thao tác trên tuyến sản xuất của mình với tốc độ rùa bò, tan làm về ký túc xá còn phải tiếp tục viết bản kiểm điểm, nhịp sống vẫn rất tất bật, nhưng tối nay cô lại không rảnh viết bản kiểm điểm nữa, vì vài ngày trước trong xưởng đang lan truyền xưởng bọn họ sắp chiếu phim vào tối nay, địa điểm là nhà ăn công nhân viên chức, không gian giới hạn, ai tới trước được trước.
Lý Thanh Lê thân là người trẻ tuổi thích hóng chuyện, thích náo nhiệt, loại chuyện như xem phim này hiển nhiên phải tham gia rồi, vì vậy tan làm cô đã tới nhà ăn ăn cơm tối từ sớm sau đó cắm rễ luôn trong nhà ăn không chịu đi.
Sau khi trời tối, trong nhà ăn đã đầy ắp người nhưng cũng không có gì kỳ quái, ngoại trừ đánh bài và uống rượu ra, thời buổi này cũng không có hoạt động tiêu khiển gì khác, nên xem phim miễn phí ai lại không thích?
Mấy cô gái như Lý Thanh Lê chen trong đám người vốn không chiếm lợi thế nhưng lần này thì khác, Lý Thanh Lê đứng ở nơi đó hoặc là ôn hòa nói với người khác vài câu, phần lớn người đều không tiện chen với cô nữa, vì thế, đám người Diệp Vãn Hà vào xưởng được thời gian dài như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên xem phim chiếm được vị trí quan sát tuyệt hảo một cách dễ dàng như thế, ngay cả không khí cũng thấy thơm ngọt hơn bình thường.
Tuy rằng Lý Thanh Lê ở công xã cũng được người nhường nhưng nào có giống một đống chàng trai trẻ tuổi trong xưởng đều nhường cô, trong lúc nhất thời cũng rất mới mẻ, trên mặt không nhịn được mà treo nụ cười.