Chương 268: Đồng chí nam chúng tôi cũng không yếu ớt như vậy
Đám người Diệp Vãn Hà cũng cười, tuy rằng trước đây bọn họ có Đinh Khiết, nhưng con người cô ta có hơi kiêu ngạo, thường không cho người ta sắc mặt tốt, cũng không thể nói ra được lời mềm mại gì, cả đời này cũng không có khả năng như thế, ngược lại nói móc nói mỉa lại rất sở trường, cho nên cho dù cô ta lớn lên đẹp cũng chưa chắc tất cả mọi người đều nhường nhịn, hôm nay ngược lại dựa vào Lý Thanh Lê mới dễ dàng có được vị trí tốt như vậy.
Lại nói tiếp, tối nay bảy người trong ký túc xá đều ở nhà ăn xem phim, ngay cả Uông Diễm Linh cũng tới, chỉ có Đinh Khiết là không tới.
Lý Thanh Lê vào xưởng cũng gần mười ngày, trong một ký túc xá đều là các cô gái trẻ tuổi cho nên chỗ nào cũng thấy quen, may mà trong ký túc xá ngoại trừ hai người Đinh Uông cứ hở tí là lấy người thành phố người nông thôn ra nói chuyện, thì những cô gái khác đều đơn thuần chất phác, cũng không có thành kiến gì hoặc là coi thường Lý Thanh Lê, hơn nữa, vì Lý Thanh Lê vừa mới đến đã dám đánh Đinh Khiết và Uông Diễm Linh, nên những người khác cũng có vài phần kính sợ cô, đồng thời còn cảm thấy cô rất dễ thân, vì trong ký túc xá người không thích Đinh, Uông thật sự quá nhiều, kẻ địch của kẻ địch không phải chính là bạn hay sao?
Không có Đinh Khiết, Uông Diễm Linh cũng cách thật xa, sáu cô gái trong ký túc xá ngồi chung với nhau ríu rít, vừa nói vừa cười, bầu không khí không biết tốt bao nhiêu.
Lý Thanh Lê và đám người Diệp Vãn Hà đang đùa giỡn nhau, động tác có hơi lớn, khi duỗi cánh tay không cẩn thận huých vào người phía sau, cô lập tức phản ứng lại, vội vàng quay đầu nở nụ cười với chàng trai trẻ phía sau, nói: “Xin lỗi đã va phải anh, anh không sao chứ?”
Kiều Hạo tiếp xúc gần với Lý Thanh Lê như vậy, trong đáy mắt không thể che giấu được hiện lên vẻ kinh ngạc, cô gái trẻ trước mặt này có gò má hơi đầy, thật sự rất xinh, một đôi mắt to sáng ngời như tuyết giống như biết nói, gương mặt trắng trẻo không tì vết, láng mịn trơn tru đến mức như được khắc thành từ ngọc quý thượng đẳng.
Kiều Hạo cong khóe môi, lộ ra hàm răng trắng như tuyết đều tăm tắp: “Có gì đâu? Đồng chí nam chúng tôi cũng không yếu ớt như vậy.”
Chỉ chút sức này của cô còn không tính là gãi ngứa.
Lý Thanh Lê cong đôi mắt cười với anh ta rồi quay đầu lại tiếp tục nói chuyện cười đùa với đám người Diệp Vãn Hà, tiếng cười như chuông bạc thi thoảng vang lên trong đám người.
Ở nơi Lý Thanh Lê không nhìn thấy, có người đi lên cho Kiều Hạo một điếu thuốc, hất nhẹ cằm chỉ về phía Lý Thanh Lê, giọng điệu ngả ngớn: “Anh Hạo, nhìn trúng hoa khôi tân nhiệm của xưởng chúng ta rồi à?”
Hạo Kiều chậm rãi phun ra một hơi khói trắng, khói thuốc lượn lờ che mờ đôi mắt của anh ta.
Lý Thanh Lê ở phía trước anh ta đang nói chuyện với đám người Diệp Vãn Hà, đột nhiên bả vai bị Cao Đông Mai huých một cái, cô thuận theo tầm nhìn của đối phương nhìn qua, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi cạo đầu húi cua đi tới bên cạnh cô.
Chàng trai trẻ tuổi vừa mới đối diện với ánh mắt của cô đã như bị đốt nóng vội vàng dời tầm mắt đi, gãi đầu, vậy mà lại có vài phần xấu hổ nói: “Đồng chí Lý Thanh Lê, tôi tên là Lưu Cần Dũng, muốn kết bạn với cô.”
Khi Lý Thanh Lê vốn dáng người đẫy đà đã được người yêu thích, từ sau khi gầy đi, đứng trên phố lớn xác suất quay đầu lại nhìn vô cùng cao, từ ngày đầu tiên cô tiến vào xưởng dệt đã có chàng trai trẻ tuổi chủ động bắt chuyện, cho nên đối mặt với loại tình huống này đã sớm quen rồi.
Chỉ thấy trên mặt cô mang nụ cười xin lỗi, nói với Lưu Cần Dũng: “Tôi sợ không tiện cho lắm, đối tượng của tôi không thích tôi qua lại quá gần gũi với người đàn ông khác, thật xin lỗi.”
Đều là mượn cớ làm bạn rồi nhưng mục đích khác, vậy còn làm bạn cái gì?
Lưu Cần Dũng hăng hái đi đến rồi lại ủ rũ rời đi.
Người bên cạnh Hạo Kiều đó thở nhẹ một tiếng: “Vậy ra có đối tượng rồi à…”
Cuối cùng phim cũng bắt đầu, tối nay chiếu [Đội quân tóc dài màu đỏ], phim mà Lý Thanh Lê đã xem chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bộ phim này cô chưa từng xem qua vì vậy cũng giống như những người khác, xem đến vô cùng nghiêm túc nhập tâm, cũng không biết sao nhưng cô cứ cảm thấy ở sau lưng có người đang nhìn mình, nhưng đợi cô quay đầu nhìn qua lại không phát hiện có gì khác thường.