Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 269 - Chương 269. Hóa Ra Là Anh

Chương 269. Hóa ra là anh Chương 269. Hóa ra là anh

Chương 269: Hóa ra là anh

Ngày thứ mười Lý Thanh Lê vào xưởng, cuộc sống và công việc đều đã đi vào quỹ đạo, buổi sáng dậy cùng Diệp Vãn Hà và Lưu Lệ đi tới nhà ăn công nhân viên chức ăn sáng, khi đang xếp hàng mua cháo, có người ở sau lưng gọi cô.

“Đồng chí Lý Thanh Lê, chào buổi sáng!” Kiều Hạo mang vẻ mặt tươi cười chào hỏi cô, khi anh ta cười sẽ lộ ra một cái răng hổ nhỏ đáng yêu.

Lý Thanh Lê hơi híp mắt lại: “Ừm… chào anh?”

Kiều Hạo không thay đổi nụ cười, còn duỗi tay tới: “Tôi tên là Kiều Hạo, tối qua xem phim tôi ở phía sau cô.”

Lý Thanh Lê lại chỉ coi như không nhìn thấy, nở nụ cười xấu hổ lại không mất lễ phép: “Hóa ra là anh.”

Còn chưa nói xong, cô đã trực tiếp quay đầu, không có ý để ý đến Kiều Hạo nữa, Kiều Hạo ở phía sau bị lạnh nhạt ngược lại có vài phần lúng túng.

Lý Thanh Lê lại không để tâm, gặp nhiều rồi cô còn không hiểu sao, Kiều Hạo đang chủ động thể hiện ý tốt với cô, nhưng mỗi một hành động của anh ta luôn khiến cô cảm thấy đã từng quen biết, lúc đầu khi Vương Húc Đông tiếp cận mình cũng như vậy, tươi cười ôn hòa trong sáng, thoạt nhìn vô hại lương thiện, dịu ngoan như một con chó nhà nuôi, nhưng sự thật chứng minh thật ra người ta chính là một con sói gian ác khoác tấm da chó mà thôi!

Kiều Hạo mang tới cảm giác như vậy cho cô cho nên cô rất không thích, dứt khoát qua loa đối phó với người ta cho xong, cũng lười giả bộ dư thừa.

Gọi xong cơm, ba người Lý Thanh Lê tìm bàn ngồi xuống, cô mới uống miếng cháo đầu tiên đã nghe thấy Lưu Lệ thở hắt một hơi vì kinh ngạc, hỏi: “Lê Tử, cô có biết Kiều Hạo là ai không?”

Lý Thanh Lê vùi đầu ăn cháo, ăn đến ngon miệng vui vẻ, tùy tiện hỏi một câu: “Ai vậy?”

Diệp Vãn Hà đáp: “Kiều Hạo, cháu trai của phó xưởng trưởng Kiều, con trai ruột của kế toán Chu xưởng chúng ta đấy!”

Lý Thanh Lê nâng mí mắt nhìn bọn họ, tiếp tục ăn cháo: “Ồ, bây giờ em biết rồi.”

Đây thật đúng là hoàng đế không gấp mà thái giám đã gấp muốn chết, Diệp Vãn Hà và Lưu Lệ ở một bên vô cùng sốt ruột, ăn sáng cũng không có tâm trạng nữa.

“Vừa rồi cô làm thế với anh ta… cô không sợ đắc tội với anh ta sao?” Lưu Lệ hỏi.

Cuối cùng Lý Thanh Lê cũng chịu buông tha bát đũa, chớp mắt nói với vẻ vô cùng vô tội: “Tôi đối với anh ta thế nào, không phải tôi chỉ không muốn nói chuyện lúng túng với anh ta, trực tiếp kết thúc chủ đề thôi sao? Sao chứ, người bắt chuyện với tôi nhiều như vậy, lần nào tôi cũng phải nghiêm túc ứng phó vậy cuộc sống của tôi còn sống được nữa không? Được rồi, hai người đừng lo lắng lung tung, mau ăn cháo đi.”

Diệp Vãn Hà và Lưu Lệ đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương lại rõ ràng và quen thuộc đến vậy.

Ăn xong bữa sáng, Lý Thanh Lê vào phân xưởng, tất cả những chuyện vụn vặt khác đều ném ra sau đầu, toàn bộ tâm hồn và thể xác của cô đều nhập vào trong công việc, có khả năng nghiêm túc cuối cùng cũng có thu hoạch, hai ngày này cô thấp thoáng cảm giác được trình độ thao tác của mình cuối cùng cũng có sự tăng trưởng rồi.

Vì toàn bộ tâm thần đều tập trung nên một ngày làm việc xong Lý Thanh Lê mệt hơn những người khác một chút, buổi tối cô một mình đi tới nhà tắm công nhân viên chức, tắm xong trên đường trở về lại bị người chặn đường đi.

“Chị có chuyện gì sao?” Lý Thanh Lê nhướng mày hỏi người tới đứng cách mình một mét.

Đinh Khiết siết hai nắm tay chặt đến mức khớp xương trắng bệch, dùng một loại ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Lê, giọng nói có hơi khàn đặc: “Lý Thanh Lê, có phải cô cố tình không?”

Lý Thanh Lê dứt khoát nắm bả vai của đối phương đẩy sang một bên: “Có bệnh!”

Đinh Khiết sững sờ, rõ ràng không ngờ Lý Thanh Lê lại ngang ngược như thế, cô ta không chịu buông tha lại chạy tới chặn trước mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải cô chột dạ không? Cô vì báo thù tôi và cũng vì ham hư vinh cho nên mới cố tình quyến rũ Kiều Hạo, có đúng không? Con hồ ly tinh này!”

Cùng lúc Lý Thanh Lê đang trợn tròn mắt há hốc mồm thì một cái tát đã vung tới.

“Đinh Khiết, lần sau cô còn mở mồm phun cứt nữa thì tôi còn đánh cô nữa!” Trong mắt Lý Thanh Lê lóe lên khí lạnh.

Đinh Khiết ôm bên mặt bị đánh, trước thì khiếp sợ, sau đó tức đến mức mắt đỏ hoe: “Lý Thanh Lê, vậy mà cô lại dám đánh tôi?”

Lý Thanh Lê không hề do dự và hối hận chút nào, nói một cách đúng lý hợp tình: “Đúng, tôi đánh cô đấy! Sau này tôi còn đánh nữa!”

Cả đời này Đinh Khiết chưa từng gặp cô gái nào khoa trương lại vô sỉ như thế, tức đến mức cả người run lên, nhưng hai lần giao chiến, cô ta cũng biết mình hoàn toàn không đánh lại được cô ả dã man từ nông thôn tới này, cho nên chỉ đành tạm thời nhịn cục tức này xuống, thời cơ đến lại đòi lại hết sau.

Bình Luận (0)
Comment