Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 270 - Chương 270. Tôi Đã Có Đối Tượng

Chương 270. Tôi đã có đối tượng Chương 270. Tôi đã có đối tượng

Chương 270: Tôi đã có đối tượng

Đinh Khiết cắn chặt răng, chất vấn: “Lẽ nào cô không vừa nói vừa cười, quyến rũ Kiều Hạo hay sao?”

Lý Thanh Lê rất nhanh đã hiểu được, chợt ngộ ra: “Ồ, lẽ nào trước đây cô với Kiều Hạo có qua lại, tối qua trốn trong rừng cây khóc là bị người ta đá sao? Sau đó lại nghe người khác nói tôi với Kiều Hạo từng nói chuyện cho nên chạy tới chất vấn tôi?”

Đinh Khiết bị những lời này của Lý Thanh Lê làm cho khiếp sợ không nói nên lời, rõ ràng không ngờ thứ mà mình cố gắng che giấu lại bị Lý Thanh Lê dùng vài ba lời nói trắng ra tình hình thực tế.

Ánh mắt của Lý Thanh Lê nhìn cô ta tràn đầy vẻ thương cảm và chán ghét, hỏi ngược lại: “Vậy sao cô không đi chất vấn Kiều Hạo? Ồ hiểu rồi, cô vẫn muốn nối lại với người ta, cho nên mới tới chất vấn một quả hồng mềm như tôi có đúng không?”

Đinh Khiết lại bị chặn họng, á khẩu không nói được gì: “Tôi, tôi không…”

Lý Thanh Lê thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Vậy tôi nói lại một lần cuối cùng cho cô biết, tôi đã có đối tượng, Trương Hạo Vương Hạo gì đó, tôi hoàn toàn không có hứng thú! Không phải cô quen Kiều Hạo sao, vậy làm phiền cô mang lời này tới cho anh ta, kêu anh ta cách xa tôi một chút!”

Vốn cô chỉ có ấn tượng bình thường với con người Kiều Hạo này, thậm chí còn có vài phần chán ghét, chẳng qua trước đó Kiều Hạo ngoại trừ chào hỏi đơn giản ra thì cũng không có gì khác, cô cũng không thể đột ngột mở miệng nói mình đã có đối tượng, kêu anh ta cách mình xa một chút được. Nhưng bây giờ lại khác, Kiều Hạo và cô tổng cộng mới nói có vài câu đã mang tới phiền phức lớn như Đinh Khiết này cho cô, lại còn chỉ vào mũi mình chửi là “hồ ly tinh,” là người không thể nhịn được, cô hoàn toàn không cần thiết phải nương tình với Kiều Hạo nữa, tất cả cút hết đi!

Đinh Khiết nghe Lý Thanh Lê từ chối một cách vô tình như vậy lập tức tin bảy tám phần, vui vẻ đến mức ngay cả cơn đau trên mặt cũng quên mất, vậy mà lại mừng rỡ nắm cánh tay của Lý Thanh Lê, nôn nóng khó dằn nổi thúc giục: “Vậy cô trực tiếp nói với Kiều Hạo đi, nói cô đã có đối tượng rồi.”

Lý Thanh Lê dùng sức rút tay mình về: “Bị điên à! Đây là chuyện giữa các cô, hoàn toàn không liên quan đến tôi, tại sao tôi phải nhúng một chân vào? Cảnh cáo cô, còn tới làm phiền tôi nữa tôi sẽ không khách sáo với cô đâu!”

Lý Thanh Lê ném lại một câu cảnh cáo rồi ôm đồ đã thay đi tắm, dưới chân sinh gió chạy đi thật xa, như thể đang trốn ôn thần gì đó vậy.

Đinh Khiết đứng nguyên tại chỗ một lúc, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đi về một hướng khác.

Lý Thanh Lê về ký túc xá múa bút thành văn, cuối cùng cũng viết xong bản kiểm điểm hai nghìn chữ, cô dừng bút chưa bao lâu thì Đinh Khiết cũng về, cô ta ngoại trừ đôi mắt sưng đỏ rõ ràng ra thì còn dùng một loại ánh mắt thù hằn quan sát Lý Thanh Lê từ trên xuống dưới, như thể muốn đục ra một cái lỗ trên người cô vậy.

Lý Thanh Lê nâng mắt trừng lại: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy người nào đẹp hơn cô à?”

Đinh Khiết bất ngờ bị chặn họng, sắc mặt càng khó coi hơn.

Trong ký túc xá đều biết hai người không hòa hợp nên mọi người không dám cũng không muốn an ủi Đinh Khiết, chỉ có thể nhao nhao nháy mắt ra hiệu với Lý Thanh Lê.

“Lê Tử, không còn sớm nữa, chúng ta mau ngủ thôi.”

“Đúng đó, ngủ đi ngủ đi.”

Ký túc xá chỉ có Trương Uyển Hoa thật lòng đi khuyên Đinh Khiết, nhỏ giọng nói: “Đinh Khiết, chúng ta ở chung một phòng ký túc, mọi người gặp nhau thường xuyên, không cần phải khiến quan hệ căng thẳng như vậy, thật ra con người Lê Tử rất dễ ở chung, các cô nào có mâu thuẫn lớn như vậy đâu, mỗi người nhường một bước, được không?”

Đinh Khiết cúi đầu nhìn cô ta, chỉ đáp xuống một câu: “Cô bớt quản chuyện của tôi đi!”

Trương Uyển Hoa ngượng ngùng rời đi.

Buổi tối ký túc xá tắt đèn đi ngủ, Đinh Khiết nhìn chằm chằm về phía Lý Thanh Lê, trong đầu vẫn luôn lặp lại giọng nói trong ngả ngớn mang theo lạnh lùng của Kiều Hạo: “Tôi biết cô ấy có đối tượng nhưng vậy thì đã sao? Chỉ cần cô ấy vẫn chưa kết hôn thì tôi vẫn có cơ hội, ai kêu người ta lớn lên xinh đẹp như thế? Đinh Khiết, hai chúng ta không chơi nữa, sau này đừng tới làm phiền tôi, hiểu chưa?”

Đinh Khiết càng nghĩ tim càng như bị đao cắt, kéo chăn trùm lên đầu, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, cùng lúc đó, thù hận của cô ta đối với Lý Thanh Lê cũng càng lúc càng sâu.

Bình Luận (0)
Comment