Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 271 - Chương 271. Hoa Khôi Mới Của Xưởng Dệt

Chương 271. Hoa khôi mới của xưởng dệt Chương 271. Hoa khôi mới của xưởng dệt

Chương 271: Hoa khôi mới của xưởng dệt

Nếu Lý Thanh Lê chưa từng xuất hiện thì tốt biết mấy, Kiều Hạo cũng sẽ không chia tay với mình! Đều là lỗi của Lý Thanh Lê!

Chớp mắt đã đến thứ sáu, lần đầu tiên trong đời Lý Thanh Lê rời nhà, hơn nữa vẫn luôn ở trong xưởng dệt gần nửa tháng, ngày này cuối cùng cô cũng không nhịn được, quyết định sau khi tan làm sẽ về nhà.

Vì có hy vọng nên ngày này Lý Thanh Lê làm việc vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát, đợi đến giờ tan làm, cô chạy tới chỗ để đồ lấy túi của mình, sau đó ngay lập tức lao ra khỏi phân xưởng, cả người giống như con yến non rời tổ, dáng người nhẹ nhàng bay về phía xa.

Ra khỏi cổng lớn xưởng dệt, cô thở hổn hển, tiếp tục cầm túi một đường chạy bước nhỏ tới chỗ đón xe buýt.

Xưởng dệt cũng không nằm trên con đường sầm uất trong huyện, lại nói lúc này huyện thành vẫn chưa phát triển, đường xá không rộng rãi, ven đường cũng có không ít lối rẽ ngóc ngách, khi Lý Thanh Lê đi qua một một con ngõ nhỏ nhất định phải qua, trước sau trái phải đột nhiên nhảy ra bốn người đàn ông, từ các hướng chặn đường lui của cô.

Lý Thanh Lê chợt phanh gấp lại, lưng áp sát tường, nhìn bốn người này với vẻ bất an, tròng mắt đảo không ngừng: “Bốn anh giai, tôi là người từ quê lên, trên người không có tiền đâu.”

Người có dáng người cao nhất và người có dáng người thấp nhất nhìn nhau cười, một chân như bị động kinh rung liên tục, anh ta nhếch khóe miệng, hất cằm, dùng lỗ mũi nhìn Lý Thanh Lê: “Là cô, tên Lý Thanh Lê đúng không? Hoa khôi mới của xưởng dệt, trông gương mặt nhỏ mềm mại này nắn một cái cũng có thể ra nước ấy chứ!”

Ba người gầy, béo, lùn xung quanh đều sờ cằm, phát ra những tiếng cười thô bỉ.

Lý Thanh Lê nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên có dáng người cao nhất không chớp mắt, đột nhiên hỏi: “Tôi chưa từng gặp các anh, sao các anh biết tên tôi? Các anh muốn làm gì? Tôi nói cho các anh biết, các anh đừng hòng làm bậy, bằng không các anh sẽ hối hận!”

Mấy người này giống như mèo bắt được chuột, nhìn thấy Lý Thanh Lê trông có vẻ khẩn trương, tiếng cười lại càng điên cuồng hơn.

Tên mập trong bốn người cao, lùn, béo, gầy không nhịn được mà nói: “Cô gái, bây giờ biết sợ rồi sao? Sớm biết như thế sao lúc đầu ở xưởng lại không yên phận một chút, đắc tội với người không nên đắc tội, lần này cô cũng thảm rồi…”

Để tăng nỗi sợ cho Lý Thanh Lê, còn kéo âm đuôi vô cùng dài.

“Mập, phí lời với nó làm gì? Chúng ta trực tiếp… khà khà khà…” Tên gầy chà sát tay, trong mắt lóe lên vẻ khinh bỉ.

Bốn người tiến từng bước lại gần Lý Thanh Lê.

Lý Thanh Lê bất thình lình hỏi: “Có phải Đinh Khiết kêu các anh tới không?”

“Đinh Khiết Vương Khiết cái gì, bọn tao không quen biết.” Những người này không giống lần đầu tiên làm việc này, trả lời rất trôi chảy.

Bốn người càng ngày càng lại gần, mắt thấy tay của bọn họ gần đụng vào người mình, Lý Thanh Lê nhắm mắt, nhấc chân dồn sức đá thật mạnh vào chỗ nào đó không thể miêu tả của tên gầy, đồng thời che mặt mình kêu to một tiếng.

“Anh cả, các anh còn không ra nữa em sẽ bị người ta bắt nạt mất!”

Cô vừa dứt lời, từ các hướng không rõ đột nhiên có một cây gậy gỗ vung ra, chuẩn xác không lệch một li đập lên gáy tên gầy, tên gầy trước sau đều bị đánh, đau đến mức hai chân mềm nhũn, lảo đảo một cái quỳ xuống trước mặt Lý Thanh Lê.

Cao, béo, và lùn, ba người lập tức quay người lại với vẻ cảnh giác, nhưng một khắc bọn họ quay người lại, năm anh em anh cả Lý đã tới chiến trường, không phí lời một câu nào đã vung nắm đấm hành sự, hai bên người lập tức rơi vào hỗn chiến.

Lý Thanh Lê dựa lưng lên tường vây cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giơ cánh tay lau trán, thấy gầy còn quỳ trước mặt, cô thuận chân đá một cước vào mặt người ta, một cước này đã ngã người ta ra đất, khóc kêu cha gọi mẹ.

Đối phương có bốn người mà anh em nhà họ Lý lại có năm người, anh hai Lý, anh tư Lý, anh năm Lý đánh nhau giỏi nhất và biết đánh nhau nhất đã khóa chặt đối phương trước, anh cả Lý và anh ba Lý đưa mắt nhìn nhau, sau đó chen nhau phóng lên tranh giành một “con mồi” cuối cùng cũng chính là tên gầy.

Gầy vốn đã bị Lý Thanh Lê đá một cước chí mạng, bây giờ vẫn chưa kịp hồi sức, lại bị anh cả Lý và anh ba Lý trái phải kẹp chặt, quyền cước chào hỏi, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người đau nhức, chỉ hận không thể ngất ngay bây giờ.

“Cầu xin các người đừng đánh nữa! Tha cho tôi đi! Lần sau tôi không dám nữa đâu!” Gầy kêu rên.

Bình Luận (0)
Comment