Hai người bọn họ không biết là dấu vết hoạt động của bọn họ đã bị Sở Sở ra ngoài đi tiểu phát hiện rồi, Sở Sở không chỉ lén nghe được sự thương lượng của hai người, còn thấy vẻ mặt hai người đầy phấn khởi xông về nhà.
Cậu có chút không hiểu nổi âm mưu bên trong chuyện này.
Sở Sở mang theo lòng hiếu kỳ nhanh chóng về phòng nói lại với Tần Thanh Man.
Dù Tần Thanh Man chưa từng chung đụng gì với chú ba, chú tư, nhưng mấy lần vô tình cô liền đoán được tính cách của hai người, tính cách như vậy bình thường có thể sợ vợ nhưng đã uống rượu, cộng thêm tính sĩ diện, vậy thì khó nói rồi, đoán chừng hôm nay mấy nhà này có thể làm ẩm ĩ.
“Chị, làm sao đây, chúng ta có nên đi nhắc nhở thím ba, thím tư không?”
Sở Sở còn có chút số bao đồng.
“Quản nhiều như thế làm gì, hai chúng ta một đứa là đàn bà con gái, một đứa là thằng nhóc con, mặc kệ ai nói chuyện cũng không có người nghe, quản cái gì mà quản, ăn no rửng mỡ sao, được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều thế nữa, quản nhiều quá cẩn thận không cao nổi, mau ăn cơm đi, ăn xong đi nghỉ sớm một chút.”
Tần Thanh Man đưa tay vò đầu Sở Sở một cái.
Mới thấy hai ngày ăn mặn, bất kể là khí sắc của cô hay là Sở Sở đều tốt hơn rồi, ngay cả nét hồng hào trên mặt cũng nhiều hơn một chút.
Đây không phải là màu đỏ mà sưởi ấm có thể sưởi ra được.
Vào lúc hai chị em yên tâm ăn cơm, hai người Tần Thụ, Tần Thạch nhà bên cạnh cũng nhận được “tố cáo” của hai đứa cháu.
Hai anh em sĩ diện đã uống đôi ba ly không nén giận được trước mặt Tần Lỗi.
Hai người đứng dậy không nói một lời liền đi thẳng về nhà mình.
Tưởng chừng như mấy bà vợ trong nhà đã lật trời, lại dám để bọn họ mất mặt trước mặt anh hai và hai đứa cháu, trong mắt mấy bà vợ có còn người làm chủ nhà bọn họ không.
Hai anh em nổi giận đùng đùng từng người đá văng cửa nhà mình ra.
Cửa vừa mở, bất kể là Tần Thạch hay là Tần Thụ đều nhìn thấy thịt heo hầm miến đang tỏa mùi thơm trên bếp lò, hai người nhìn thấy thịt vốn ngạc nhiên mừng rỡ, đồng thời cũng nổi cơn giận dữ, bởi vì dưới tình huống trong nhà không có ông ta, vợ đang cùng hai đứa con ăn đến mỡ đầy miệng.
Mắt thấy một nồi thịt đó đã không còn bao nhiêu.
Đây là ăn một mình à!
Tần Thạch tận mắt thấy vợ ăn một mình cũng không nỡ bưng một bát đến nhà anh hai liền nổi giận, trực tiếp xông qua.
“Cha sắp nhỏ, anh trở về…”
Diêu Xuân Anh bị thương, không có cách đứng dậy, nhưng nhìn thấy chồng mình tâm trạng cũng không tệ.
Kết quả người đàn ông xông qua không chỉ không trả lời bà ta, còn đá về phía cái nồi trên bếp lò một cái.
“Bịch!”
Âm thanh nặng nề vang lên, một nồi thịt heo hầm miếng đang yên lành bị đá đổ xuống đất.
Điều này làm cho cả nhà Tần Lỗi theo sau đến thay đổi sắc mặt.
Nguy rồi, sự việc hình như không chỉ không thể xoa dịu mà còn có thể sẽ càng tệ hại hơn!
Mang theo kiểu ý nghĩ này, Tần Lỗi không dám ra mặt, nhà thằng tư rõ ràng muốn đánh nhau, người nhà ông ta xen vào trong đó chắc chắn sẽ bị vạ lây, không được, bọn họ không thể ra mặt, vừa nghĩ như vậy, Tần Lỗi tóm lấy cổ áo phía sau hai đứa con trai kéo người ra ngoài cửa.
Ba cha con vừa ra khỏi cửa sân nhà Tần Thạch, nhà Tần Thạch liền bùng lên tiếng gào sư tử Hà Đông của Diêu Xuân Anh.
Giống với nhà Tần Thạch còn có nhà Tần Thụ.
Hai anh em này đã uống rượu, tức giận phá hủy lý trí, bị kích thích một chút đều đá đổ cái nồi trong nhà, một nồi thịt heo hầm miếng thơm ngào ngạt liền bị lãng phí như vậy.
Bất kể là Diêu Xuân Anh hay là Lý Mỹ Na, đều không thể nhịn được cơn tức này.
Bất chấp vết thương trên người, hai người cầm cây gậy bên cạnh lên đánh ập xuống chồng mình, vừa đánh còn vừa mắng không chút lưu tình, cái gì khó nghe thì mắng cái đó, dù sao cũng là phụ nữ nông thôn, mắng người không có chút thanh lịch.
Tần Thụ và Tần Thạch lập tức bị đánh đến ngơ ngác.
Bối rối quá mức đương nhiên muốn phản kháng.
“Cha, mẹ đã bị thương rồi, bị lợn rừng đâm bị thương, ông Lâm đã bôi thuốc, nói không thể động lung lung, còn đánh lại nữa mẹ sẽ ói máu đấy.” Tần Tuệ Tuệ thấy cha mẹ đánh nhau liền sốt ruột chen vào giữa hai người.
Sau đó liền bị gậy và nắm đấm đánh.
Nhưng cũng khiến cho Tần Thạch và Diêu Xuân Anh dừng tay.
“Em bị lợn rừng đâm bị thương sao?” Lý trí Tần Thạch trở về, men rượu đi qua.
“Tần Thạch đồ chết tiệt nhà anh, cuộc sống này bà đây không sống nữa, ly hôn, bà đây muốn ly hôn với anh.” Diêu Xuân Anh nôn ra một ngụm máu tươi, ném cây gậy xuống tát lên mặt Tần Thạch, đời này của bà ta đã làm ra tội ác gì mà gả đến nhà lão Tần, nhà lão Tần này không có một thứ gì tốt.
Đối mặt với năm móng vuốt của vợ, Tần Thạch tự biết đuối lý không dám phản kháng chút nào.
Chỉ trong chốc lát, cả khuôn mặt toàn bộ đều là máu chảy.
Từng đường, từng đường giống như rèm cửa.