Lần này Tần Thanh Man cùng với thím Quế Anh đi nông trường Hồng Kỳ, ngoại trừ thím Quế Anh mang theo không ít đồ đến cho Trịnh Mỹ Cầm, Tần Thanh Man cũng chuẩn bị thêm một ít.
Đồ cũng không nhiều lắm, dựa theo lễ tiết nhà nông mà mang tới.
Trước đó Tần Thanh Man có nhờ hai vợ chồng nhà Trịnh Mỹ Cầm ở nông trường chú ý quan tâm Hoàng Uyển Thanh hơn chút, mặc dù cô vẫn chưa gặp Hoàng Uyển Thanh, nhưng cô tin chắc rằng Trịnh Mỹ Cầm chắc chắn đã rất quan tâm chăm sóc cho Hoàng Uyển Thanh, vì vậy, cho nên dù thế nào đi chăng nữa cũng phải mang cho Trịnh Mỹ Cầm một ít đồ để ăn Tết.
Tần Thanh Man cũng không mang tới đồ gì quá quý giá, chỉ mang theo một chút lòng nhồi gạo nếp, với rượu nếp than, đều là những thứ tự mình làm, sạch sẽ lại vệ sinh, mùi vị cũng không đến nỗi nào.
Quà tuy không quý giá, nhưng đáng quý ở tấm lòng.
Đối với việc mang quà cho Trịnh Mỹ Cầm của Tần Thanh Man, thím Quế Anh vô cùng hài lòng.
Trước đó thím ấy đã được ăn thử lòng nhồi gạo nếp rồi, mùi vị khác hẳn so với loại lòng thông thường, nhưng càng dễ nhồi, cũng càng phù hợp với nhiều cách ăn hơn, thím ấy dự tính sang năm khi mổ lợn nhà mình cũng làm thêm một chút lòng nhồi gạo nếp.
Trịnh Mỹ Cầm tự mình đi đến cổng nông trường để đón thím Quế Anh và Tần Thanh Man.
Mặc dù Tần Thanh Man không phải chủ bụng đi đến nhà bọn họ, nhưng trông thấy Tần Thanh Man, Trịnh Mỹ Cầm vẫn vui mừng tít cả mắt lại.
"Con bé Thanh Man này, em còn chuẩn bị quà cáp cho chị làm gì chứ."
Trịnh Mỹ Cầm nhận được tin tức cho nên mới cố ý tới cổng nông trường để chờ.
"Đều là những thứ nhà làm thôi, chị đừng chê nha." Tần Thanh Man cầm đồ mình mang đến nhét vào trong giỏ liễu của thím Quế Anh.
Lát nữa cô đón được Hoàng Uyển Thanh rồi là sẽ phải về ngay, cho nên giỏ liễu của mình vẫn phải mang theo.
"Thanh Man, như này thực sự ngại lắm." Trịnh Mỹ Cầm đúng là thực sự không tiện nhận quà Tần Thanh Man đưa, cô ấy còn không nghĩ tới tặng quà cho Tần Thanh Man, làm sao có thể không biết ngại mà nhận quà của Tần Thanh Man được.
Thực ra về mặt hình thức mà nói, cả nhà bọn họ còn đang hưởng hưởng lợi từ bối cảnh của Tần Thanh Man.
Bao Thắng Lợi mặc dù có công việc lái máy kéo, nhưng bởi vì con người tương đối thật thà chất phác, lại ít nói, cho nên cũng không được cấp trên yêu thích lắm, công việc được chia thông thường đều là những loại công việc khá vất vả, từ khi có quan hệ thân thiết với Tần Thanh Man, cả nhà bọn họ ở nông trường có thể nói là đường lớn rộng mở.
Bất kể là việc sắp xếp công việc của Bao Thắng Lợi, hay là cô ấy, nông trường đều rất ưu ái, nghe nói đầu xuân năm tới cô ấy sẽ còn có thể được sắp xếp công việc ở trong nông trường.
Trịnh Mỹ Cầm chỉ cần nghĩ đến những chỗ tốt này có được đều là bởi vì Tần Thanh Man, cô ấy đối với Tần Thanh Man lại càng vô cùng cảm kích.
Bọn họ mấy ngày trước còn được chia thêm cho một gian nhà.
Từ lúc kết hôn đến giờ, Trịnh Mỹ Cầm vẫn ở chung nhà với cha mẹ chồng, trẻ con trong nhà lại nhiều, bọn họ ở chung một nhà như vậy vẫn luôn rất chật chội, vốn dĩ Bao Thắng Lợi làm việc ở nông trường nhiều năm như vậy lẽ ra phải được chia cho thêm một gian nữa, nhưng kết quả lại có người lấy chuyện Trịnh Mỹ Cầm không phải công nhân viên trong nông trường đem ra nói bóng nói gió.
Như vậy mới khiến cho cả nhà bọn họ vẫn cứ phải chen chúc trong căn nhà chật chội như vậy.
Hiện tại thì tốt rồi, không chỉ giải quyết được vấn đề nhà ở, mà công việc ở nông trường của Trịnh Mỹ Cầm cũng đã được giải quyết rồi.
"Thanh Man, nói ra thì bọn chị phải cảm ơn em mới đúng, quà của em chị không thể nhận được." Trịnh Mỹ Cầm kiên trì từ chối.
"Chị Mỹ Cầm, chúng ta cái gì cũng không nói, mà cứ phải nói một chuyện này vậy."
Tần Thanh Man biết vì sao Trịnh Mỹ Cầm lại từ chối, dứt khoát tiêu trừ nỗi lo về sau cho đối phương.
"Cái gì cơ?" Trịnh Mỹ Cầm không hiểu Tần Thanh Man đang muốn nói cái gì, nhịn không được lại hỏi một câu.
"Chị Mỹ Cầm, chị là người của đồn Kháo Sơn chúng ta, em gọi chị một tiếng chị, lúc trước khi em gặp khó khăn chị không cần nghĩ nhiều đã lao ra, chỉ bằng việc này thôi, những thứ này hôm nay chị xứng đáng được nhận." Lòng biết ơn của Tần Thanh Man đối với Trịnh Mỹ Cầm không phải chỉ có một chút.
Có những lúc quan hệ là từ đó mà ra.
"Con gái à, cầm lấy đi, đều là đồ ăn do con bé Thanh Man tự làm đấy, ăn ngon lắm, con mang về nhà cho mấy người Thắng Lợi cùng nếm thử một chút đi." Thím Quế Anh là người hiểu rõ nhất tại sao Tần Thanh Man lại tặng quà cho Trịnh Mỹ Cầm.
"Cái này………."
Trịnh Mỹ Cầm nhìn mẹ mình một chút, rồi lại nhìn Tần Thanh Man, có hơi không biết phải làm sao.