Năm trước làm thịt gà cho Quảng Thu, năm nay lại làm thịt một con cho anh ấy.
Bởi vì Bạch Nguyệt Quý không đi tham gia thu hoạch vụ thu, Trương Hiểu Mai còn phải chăm sóc con cái, cho nên sau khi làm cơm xong đều do mợ út đưa qua cùng lúc, cũng thấy được thức ăn của con trai rất tốt.
Không nói mỗi một bữa đều có thức ăn mặn vì rốt cuộc thì đừng nói là trong thôn, chỉ sợ trong huyện cũng không tìm ra nhà thứ hai có thức ăn như nhà cháu ngoại. Nhưng số lượng mà Trương Hiểu Mai chuẩn bị rất đầy đủ.
Ngoại trừ con gà kia thì còn có trứng gà, cách một ngày là có thể được ăn một quả, đã rất tốt rồi.
“Em xem mợ út cũng đang chê cười chúng ta kìa.” Chu Dã lùa một miếng cơm, cũng nhìn thấy mợ út cười, lập tức cười nói.
Mợ út cười lườm anh một cái: “Mợ không chê cười hai đứa.”
Bạch Nguyệt Quý cười cũng gắp một miếng thịt cho mợ út: “Mợ út cũng đừng chỉ nhìn chúng cháu ăn, mợ cũng ăn nhiều một chút.”
“Lần này mợ béo lên không ít, giờ lại còn bảo mợ ăn thịt.” Mợ út muốn gắp thịt sang cho Chu Dã.
Nhưng mà Chu Dã không cần: “Mợ út tự ăn đi.”
“Bà nội ăn đi.” Đâu Đâu đang tự mình ăn cơm cũng gật đầu.
Đô Đô thì cầm chén ra hiệu cho mẹ mình nhìn: “Mẹ ơi, con muốn ăn đậu que.”
Bạch Nguyệt Quý lập tức gắp đậu que cho cậu bé, Đô Đô tự giác cầm bát ăn tiếp.
Trong chuyện ăn cơm này, hai anh em đều rất nghiêm túc, không cần người lớn lo lắng.
Kể cả hai đứa nhỏ đang ngủ say trong giường đất kia cũng thế, ăn sữa đều ăn đến mức Bạch Nguyệt Quý phải tự mình dứt ra thì mới thôi, bằng không thì chúng có thể ăn đến khi phun ra.
Không phải khoa trương, là thật sự vô cùng háu ăn, nhưng người còn nhỏ, dạ dày còn yếu, cô cũng không dám để cho bọn chúng ăn quá no.
Hiện tại cô đã có kinh nghiệm, ước lượng bọn chúng đã ăn đủ rồi thì cô tự dứt ra, thằng ba thằng tư đều dùng ánh mắt vô tội nhìn người mẹ nhẫn tâm này, nhưng chép miệng lại cảm giác bụng cũng khá no rồi, nên chúng không hề gào khóc.
Rất nhanh Đâu Đâu và Đô Đô đã ăn xong, tự mình cầm khăn lông lau một cái, lập tức vội vàng thừa dịp trời chưa tối hẳn lại ra ngoài chơi một hồi, bởi vì chờ mẹ ăn cơm xong dọn rửa hết chén đũa sẽ phải kéo bọn chúng đi tắm rửa, tắm rồi thì không thể chơi được nữa.
“Sao mà hai con khỉ con này cả ngày không mệt nhỉ.” Bạch Nguyệt Quý không nhịn được nói.
Buổi sáng đi theo đoàn người đi nhặt bông lúa, giữa trưa trở về ăn cơm ngủ trưa, tuy rằng ngủ hai tiếng nhưng về sau lại chạy ra ngoài đi nhặt bông lúa tiếp, nghe nói ngày mai còn muốn đi nữa.
Nhưng mãi cho đến bây giờ hai anh em đều không mệt.
Chu Dã cười: “Tuổi này đều như vậy.”
Tuy rằng ở bên ngoài làm việc thật sự rất mệt, nhưng nhà anh có một loại ma lực, chỉ cần vừa về đến nhà thì tất cả mệt mỏi trên người đều sẽ biến mất.
Điều này không phải là vì có sự yêu thương của vợ hay sao. Ăn xong cơm chiều, anh đi về phòng chơi với thằng ba và thằng tư.
Bên ngoài Bạch Nguyệt Quý dọn dẹp bát đũa, mợ út thì gọi hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô trở về tắm rửa, cởi sạch hai anh em trần truồng như sủi cảo rồi thả vào trong chậu gỗ.
Tiết trời hôm nay phải tắm một cái, lúc giữa trưa còn phải rửa mặt rửa tay chân thay một bộ quần áo mới lên giường đất, nhưng ngay cả như thế thì hai anh em cũng vẫn khiến toàn thân mình dính đầy bụi đất.
Sau khi tắm xong, hai anh em mới cười đi vào nhà, chậu băng trong phòng cũng chưa từng đứt đoạn, bởi vì còn có thằng ba thằng tư ở chỗ này, trong phòng lạnh lạnh hai anh em ngủ mới thoải mái.
“Cha, sao các em trai còn chưa biết đi vậy?” Đô Đô hỏi.
Chu Dã còn chưa trả lời, Đâu Đâu đã nói: “Không nhanh như vậy đâu, bọn chúng còn phải học ngồi trước, giống như Lâm Lâm ấy.”
Lâm Lâm chính là Cố Lâm, con gái của Cố Quảng Thu và Trương Hiểu Mai.
Sinh vào tháng năm, hiện tại là tháng chín, mới hơn bốn tháng, hai anh em bọn chúng cũng thường xuyên qua đó thăm Lâm Lâm, còn như Niên Sinh thì đã biết chạy theo sau mông bọn chúng.
Nhưng mà bởi vì nó còn nhỏ, hôm nay nhặt bông lúa bọn chúng không dẫn cậu bé theo, cậu bé khóc đến mức đau lòng.
Bọn chúng cũng hỏi thím hai rồi, thím hai nói cho bọn chúng biết là Lâm Lâm phải học ngồi trước, rồi lại học bò, từ từ mới có thể đi được.
Cho nên em trai của bọn chúng cũng như thế.
Đô Đô cũng đã nghĩ tới, lại nói: “Bọn chúng ăn đến mức hơi béo rồi, trẻ con bên ngoài cũng không béo bằng em trai chúng ta.”
“Đó là tất nhiên, chúng ta có cha, cha làm việc giỏi thế mà.” Đâu Đâu nói.
Đô Đô nghe vậy cũng nhìn về hướng cha: “Cha rất tài giỏi.”
Chu Dã nghe được lời này thì cười: “Đây là ai nói cho hai đứa thế?”
“Mẹ nói, mẹ bảo cha tài giỏi nhất, có thể săn gà rừng từ bên ngoài trở về, mẹ ăn thì sẽ có sữa cho các em trai.” Đâu Đâu nói.
“Đùi gà ăn ngon.” Đô Đô nhớ thương đùi gà.
Chu Dã cười cười, Bạch Nguyệt Quý tiến vào: “Thời gian không còn sớm, hai đứa mau đi ngủ.”
Đâu Đâu và Đô Đô cười hì hì, nhưng mà hai anh em cũng là không làm ầm ĩ, rất nhanh đã ngủ mất.