Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 133 - Chương 133. Nói Thật 3

Chương 133. Nói thật 3 Chương 133. Nói thật 3

Cố Thịnh thổn thức: "Anh của em và chị dâu em, sau này chắc chắn cho em nhiều một chút, em gái của anh quá thảm rồi."

Triển Ngải Bình đá anh một cái: "Anh bớt tranh cãi một tí đi."

Cố Tương Nghi: "Anh của em sao muốn ăn đòn thế, chị dâu, chị bị mù mới gả cho anh ấy."

"Chị dâu em ánh mắt tốt hơn em, anh của em yêu chị dâu em từ tận đáy lòng, từ nhỏ đến lớn đều thích cô ấy." Cố Thịnh cười vô cùng ngứa đòn: "Chỉ cần anh của em ở nhà, việc gì anh cũng không nỡ để cô ấy làm, anh rửa chén giúp cô ấy, giặt quần áo giúp cô ấy."

"Cô ấy dạy dỗ anh thật ngoan ngoãn, vợ anh bảo anh đi đằng đông thì anh cũng không dám đi đằng tây, vợ anh bảo anh đi đằng tây, anh cũng không dám đi về phía đông ——"

Cố Tương Nghi: "Em không nghe, em không nghe, em không nghe…"

Cố Thịnh: "Sau này em có thể gả cho người chồng như anh sao?"

Cố Tương Nghi: "…"

Triển Ngải Bình: "…"

Cố Tương Nghi thích bác sĩ họ Ngô kia, lúc trước Triển Ngải Bình còn nghĩ, chuyện tình cảm, người ngoài không khuyên được, càng khuyên càng hoàn toàn trái ngược, bây giờ nhìn lại cũng không phải như thế, bởi vì năng lực nổ pháo lấy độc trị độc của người kia khá mạnh.

Một lát sau, Cố Thịnh lại còn thật sự giặt quần áo giúp Triển Ngải Bình ngay trước mặt Cố Tương Nghi. Anh cố ý chờ Cố Tương Nghi, hai anh em cùng nhau giặt quần áo. Cố Tương Nghi di chuyển hai ngày nay, thay không ít quần áo, cô ấy cũng không thể để cho người khác giặt, đương nhiên là tự mình giặt.

Ông anh trai thối kia của cô ấy còn chậm rãi giặt quần áo trước mặt cô ấy nữa.

Cố Thịnh: "Hâm mộ hả? Anh giặt quần áo giúp chị dâu em đó."

Cố Tương Nghi cười ha ha hai tiếng: "Em cho anh biết, em không hâm mộ, em không ghen tị."

"Phép khích tướng của anh vô dụng với em."

Triển Ngải Bình cảm thấy thú vị, đi bưng một chậu nước ấm đến, gia nhập chiến trường, cô vắt khô khăn mặt, tự tay lau mặt cho Cố Thịnh.

Cố Thịnh cho Cố Tương Nghi một ánh mắt.

Cố Tương Nghi: "Chị dâu, chính sách dịu dàng của chị cũng vô dụng…"

"Vô dụng thì vô dụng." Triển Ngải Bình khom lưng bóp vai cho Cố Thịnh: "Có mệt hay không, em thấy gần đây nhiệm vụ huấn luyện của anh rất nặng…"

"Cũng còn được."

Triển Ngải Bình ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: "Trở về phòng em xoa bóp cho anh."

Cố Thịnh quay đầu nói với Cố Tương Nghi: "Em quay đầu đi, đừng xem."

Cố Tương Nghi: "…"

Cố Thịnh hôn lên mặt vợ mình, hai vợ chồng kề sát bên nhau thì thầm nói chuyện.

Cố Tương Nghi vừa giặt vừa nghĩ, quả nhiên là anh trai ruột với chị dâu ruột, hai người bọn họ mới là một phe.

Ban đêm Cố Tương Nghi được thu xếp qua đêm ở trong phòng sách, hai vợ chồng Cố Thịnh ngủ một phòng ngủ khác. Cố Tương Nghi ngồi ở trên giường tre, cô ấy đánh giá hoàn cảnh trong phòng sách, căn phòng không hề lớn, có một cái giường tre dùng để hóng gió, nằm bên trên vô cùng mát mẻ, chỉ là lúc vươn mình sẽ phát ra tiếng kẹt kẹt.

Ngoại trừ giường tre, có bàn, có giá sách, còn có một cái máy khâu, trời ạ, nhà bọn họ thật sự có máy khâu, quần áo anh cô mặc trên người lẽ nào thực sự là của chị dâu làm?

Cố Tương Nghi không nhịn được ngồi ở trước máy khâu nhìn trái nhìn phải.

Cô ấy nhìn thấy vải vụn và một vài bản vẽ đã chỉnh sửa xong, Cố Tương Nghi không nhịn được cầm lấy những bản vẽ kia lật xem, phía trên là nét vẽ của anh trai cô ấy, là anh tự vẽ ra.

Anh vẽ váy cho chị dâu.

Cố Tương Nghi: "…"

Không nói ra được là cảm giác gì, Cố Tương Nghị thả xuống không nhìn nữa, cô ấy quay đầu nhìn về phía giá sách bên cạnh, trên giá sách đều là sách thuốc của chị dâu Triển Ngải Bình, sách thuốc trên giá thật sự rất nhiều, Cố Tương Nghi tùy tiện lấy xuống một quyển lật xem.

Trong sách thuốc có một tờ giấy, Cố Tương Nghi tiện tay mở ra xem, vậy mà là một bản phác thảo, trên bản phác thảo vẽ Triển Ngải Bình mặc áo blouse trắng, bút pháp vô cùng nhẵn nhụi, rồi lại như là tiện tay vẽ, miêu tả nhân vật bên trong trông rất sống động.

Cố Tương Nghi nghĩ thầm biết hội họa thì ghê gớm sao?

—— Không giấu được sự yêu thương trong nét vẽ.

Ngón tay Cố Tương Nghi dừng lại, nhớ lại vừa nãy, cô ấy nghĩ thầm yêu thương trong ánh mắt cũng không giấu được.

Cố Tương Nghi nghĩ anh trai chị dâu cô cũng quá lợi hại, ở ngay trước mặt bọn họ liếc mắt đưa tình nhiều năm như vậy.

"…."

Con mắt Cố Tương Nghi giật giật, cô ấy thả nhẹ bước chân, lặng lẽ đi tới góc tường, cả người giống như con nhện treo ở trên tường, cố gắng thám thính động tĩnh sát vách.

Cô ấy nghe một hồi, nghe thấy —— tiếng cãi nhau của một nam một nữ.

Một nam một nữ này thật phiền, Cố Tương Nghi chuyên tâm lắng nghe hai người họ cãi nhau, nhưng thanh âm kia truyền tới rất yếu ớt, chỉ có tập trung lắng nghe mới có thể nghe thấy một chút âm thanh.

Hai người bọn họ đang cãi nhau cái gì vậy?

Cũng quá ầm ĩ rồi.

Cố Tương Nghi nghe được một lúc, không muốn nghe nữa, nhắm mắt lại ngủ, âm thanh bên nhà cách vách cũng đã biến mất.

Bình Luận (0)
Comment