Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 134 - Chương 134. Nói Thật 4

Chương 134. Nói thật 4 Chương 134. Nói thật 4

Sáng sớm hôm sau, lúc Cố Tương Nghi thức dậy, anh trai Cố Thịnh dậy sớm không thấy người, chị dâu Triển Ngải Bình vẫn còn ở nhà, nấu một tô mì chua cay cho cô ấy, sợi mì trắng như tuyết, ớt màu đỏ, hành thái màu xanh lá, hương vị chua cay, còn bỏ thêm mè trắng, Cố Tương Nghi ăn kèm với một quả trứng luộc, đến cả nước canh cũng uống hết.

Triển Ngải Bình cũng ăn rất nhiều, hai ngày nay cô thích ăn chua cay.

"Chị dâu, hôm nay chị không đi làm hả?"

"Ừ, không đi làm, đổi ca với người ta." Đây chính là chỗ tốt của việc làm ở bệnh viện thị trấn, một tháng đi làm mười bảy mười tám ngày, tương đương với làm một ngày, nghỉ một ngày, chỉ có điều lúc trực đêm mệt một chút, nhưng ca đêm không cần làm phẫu thuật, thỉnh thoảng gặp buổi tối không có bệnh nhân, vẫn như thường ngủ tới hừng đông, trực đêm cũng không phải gác đêm.

Bệnh viện thị trấn đến phòng bệnh tiếp nhận bệnh nhân nội trú cũng không có, buổi tối cũng không cần tra xét tình huống bệnh nhân.

Cố Tương Nghi: "Chị dâu, sao chị đồng ý đến bệnh viện thị trấn làm việc vậy?"

"Đi đâu làm mà không phải đều là chữa bệnh cho người ta." Chức trách của bác sĩ là cứu sống, không phân giá cả cao thấp thế nào, cho dù là động vật, lúc chữa cho nó Triển Ngải Bình cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Bởi vì cô quả thật cảm thấy bản thân mình đã giảm bớt đau đơn cho nó, điều đó làm cho cô cảm nhận được cảm giác sự nghiệp thành công.

Trước đây lúc cô còn trẻ, muốn trở thành một bác sĩ nổi tiếng, lợi hại nhất cả nước, mọi thứ cô đều lấy tiêu chuẩn cao để yêu cầu chính mình, nghiêm khắc như thế, trái lại khiến mình gánh vác trên người quá nhiều, càng trở nên bó tay bó chân.

Hiện tại tâm tình của Triển Ngải Bình không còn trèo cao tìm xa như trước đây, có bệnh nhân tới xin chữa bệnh, cô sẽ chữa, làm hết sức là tốt rồi.

Triển Ngải Bình cũng có dự định hiện tại, trải qua khoảng thời gian chữa trị cho các thôn dân, so với chữa những chứng bệnh khó, cô cảm thấy quan trọng hơn là phải tuyên truyền tốt kiến thức vệ sinh cơ bản, phòng ngừa bệnh truyền nhiễm, phòng bệnh sốt rét, mặt khác phổ cập kiến thức sinh lý đối với các bé gái trong thôn, những việc này đều là chuyện có ý nghĩa.

"Hôm nay em đến viện quân y báo cáo à?"

"Vâng." Trong lòng Cố Tương Nghi kích động không thôi, cô ấy sắp đi làm ở một nơi xa lạ.

"Chị dâu, đợt lát nữa em gọi điện thoại cho cha em, chị có muốn nghe lén hay không?"

Triển Ngải Bình cười: "Em gọi đi, chị không nghe lén đâu."

Cố Tương Nghi chỉ có thể tiếc nuối.

"Em đi ra ngoài."

Cố Tương Nghi đi tới ngoài cửa lớn, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, với tư thái của người phụ nữ này, Cố Tương Nghi đoán chị ấy có thể là một chủ nhiệm Hội Phụ nữ.

Bởi vì mùi chủ nhiệm Hội Phụ nữ trên người chị ấy quá nồng.

Chủ nhiệm Lý Ngọc Hà bắt lấy Hà Linh Linh: "Hôm qua vợ chồng hai người lại cãi nhau?"

"Tiểu Cố nhà kế bên các cô đã dọn đến nhiều ngày thế mà cũng chưa từng thấy cậu ấy đỏ mặt tía tai, hai người cãi nhau mỗi ngày, cô có xấu hổ hay không?"

Hà Linh Linh: "Đánh là thương, mắng là yêu."

Cố Tương Nghi: "?"

"Vợ chồng với nhau đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, tôi với Tạ Thuật rất tốt."

Lý Ngọc Hà: "… Tôi chẳng thèm nói hai người, sát vách nhà hai người có một tấm gương tốt, học tập theo nhiều một chút đi."

Nhắc tới nhà sát vách, hai người bọn họ trải qua quá yên bình, trong lòng Lý Ngọc Hà cũng thầm nói, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên đúng là tốt, hai người quen nhau giờ trở thành vợ chồng, đến cãi cũng không cãi.

Hà Linh linh: "Tôi ——"

Cô ta đang muốn nói cái gì nhưng thoáng nhìn thấy Cố Tương Nghi, Lý Ngọc Hà cũng chú ý tới cô ấy. Lý Ngọc Hà hỏi: "Cô là ai? Trước đây chưa từng thấy cô."

Cố Tương Nghi nói: "Tôi tới thăm người thân, Cố Thịnh là anh trai tôi, Triển Ngải Bình là chị dâu tôi, ầy, đó là nhà của anh trai chị dâu tôi."

"Chị dâu này, ngày hôm qua chị cãi nhau, tôi vừa nghe tiếng của chị đã cảm thấy rất quen thuộc."

"Hai người có phải cãi nhau mỗi ngày không?"

Lý Ngọc Hà: "…" Cô gái này nói chuyện đúng là rất thô lỗ.

Hà Linh Linh mặt đỏ như gấc: "…"

"Có phải là cảm thấy càng cãi càng thân không? Lúc anh tôi với chị dâu tôi còn nhỏ cũng thường xuyên đánh nhau đây, đánh là thương, mắng là yêu, có đúng hay không?"

Lý Ngọc Hà: "…" Đúng cái mông.

Hà Linh Linh nói sang chuyện khác: "Ôi, em gái Cố, cô là em chồng của Triển Ngải Bình à, mấy người cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ?"

Em chồng khó chơi nhanh mồm nhanh miệng như thế, có lẽ Triển Ngải Bình cũng chịu khổ không ít.

Bình Luận (0)
Comment